Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Mộc Mộc lên tiếng gọi lại.

Thân hình nam nhân kia khựng lại một chút, nhấc chân chạy ngay!

Tiền Mộc Mộc cầm một cái ghế bên cạnh ném qua!

Không nghiêng không lệch, trúng ngay mục tiêu!

Nam nhân kêu thảm thiết một tiếng, nằm sấp xuống đất.

Động tĩnh này, lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người qua đường.

Để bánh bao lại ở tiệm bánh bao, Tiền Mộc Mộc xông lên.

Đè ngược cánh tay của nam nhân lại!

"Giao ra đây!"

Cánh tay bị đè vào sau thắt lưng, đau đến mức nam nhân la oai oái, vẫn còn giả vờ ngu ngơ nói: "Nghe không hiểu ngươi đang nói gì, mau thả ta ra!"

Ánh mắt Tiền Mộc Mộc trở nên hung dữ!

Đè mạnh xuống!

"Á á á!" Nam nhân liên tục kêu thảm, "Ta trả ta trả, đau c.h.ế.t ta rồi! Mau thả ta ra đi!"

"Đồ vật ở đâu?"

"Trong túi trái của ta."

Tiền Mộc Mộc sờ tay vào, sờ thấy túi tiền liền lấy ra.

Chính là của nàng.

Để tránh bị kẻ trộm lấy mất tiền, Tiền Mộc Mộc chỉ để một ít bạc vụn trong túi tiền.

Không nghĩ tới, vẫn không thể tránh được.

Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc dùng sức bẻ một cái!

"Răng rắc!" một tiếng.

Cánh tay của nam nhân bị tháo khớp, lăn qua lộn lại, kêu thảm thiết không ngừng.

Mọi người xung quanh, lập tức bàn tán xôn xao.

"Ôi chao! Hoá ra là tên trộm, ta nói sao lại ồn ào như vậy."

"Tiền của người ta bị trộm thì sao có thể không vội được chứ, chẳng qua nữ nhân này nhìn như có chút võ công trên người, thế mà có thể bắt sống tên trộm, bản lĩnh cũng được đấy!"

"Vừa rồi ta nhìn thấy, nàng chỉ cần một cái ghế đã quật ngã tên trộm này, độ chính xác quá đáng sợ, ước chừng là nòi nhà võ."

Tiền Mộc Mộc không muốn gây chuyện, tháo khớp cả hai cánh tay của nam nhân, tiếp đó đứng dậy phủi phủi tay, định lấy bánh bao mình vừa mua rồi đi.

Đỉnh đầu đột nhiên bao trùm một bóng đen.

Nàng ngẩng đầu nhìn.

Là Lệ Lâm Thanh!

Ánh mắt Tiền Mộc Mộc sáng lên!

"Lệ Lâm Thanh! Sao ngươi lại ở đây?! Thật trùng hợp!"

Lệ Lâm Thanh cười nhạt.

"Không trùng hợp. Ta chú ý đến chỗ này rối loạn nên đến kiểm tra, phát hiện ra là do ngươi gây ra. Ngươi phải theo chúng ta đến nha môn một chuyến."

Biểu cảm của Tiền Mộc Mộc sửng sốt.

"Tiền của ta bị trộm, ta chỉ muốn lấy lại tiền của mình từ trên người tên trộm, ta không cố ý gây ra náo loạn."

"Đại nhân, đã bắt được người." Một tên thị vệ xách cổ áo tên trộm đi tới, mặt không cảm xúc báo cáo.

Lệ Lâm Thanh nghe xong, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.

"Đi thôi, theo ta đến nha môn một chuyến."

"Ta không làm chuyện xấu, có thể không đi được không? Ta vẫn đang tìm chỗ ở, đến nha môn chậm trễ quá nhiều thời gian." Tiền Mộc Mộc hét lớn nói.

Nàng không rõ quy định của nha môn ở thời đại này.

Cũng không muốn giao tiếp với nha môn.

"Theo sau." Lệ Lâm Thanh lạnh lùng nói xong câu này một, chắp tay sau lưng đi ở phía trước.

Bả vai của Tiền Mộc Mộc lập tức sụp xuống, lấy một chiếc bánh bao thịt từ trong giấy gói ra cắn một miếng to, mang ý vị tức giận.

Nàng chỉ trừng phạt tên trộm một chút, đã bị mang đến nha môn.

Đây là thiên lý gì chứ.

Bỏ đi.

 

Đi thì đi.

Dù sao nàng cũng không làm sai cái gì.

Người ngay không sợ bóng nghiêng!

Ngẩng đầu nhìn biển hiệu treo phía trên nha môn, nhìn những tên quan binh mặt mày nghiêm nghị ở hai bên, Tiền Mộc Mộc nắm chặt bánh bao nuốt một miếng nước bọt.

Thấy Lệ Lâm Thanh đi vào, nàng vội vã chạy lon ton theo vào, nghĩ rằng sẽ mất một lúc lâu, kết quả chỉ là kể lại quá trình phạm tội của tên trộm là xong chuyện.

Bước ra khỏi bên trong, Tiền Mộc Mộc nói: "Xong chuyện rồi ta đi đây, hẹn gặp lại sau."

Lệ Lâm Thanh chắp hai tay sau lưng, môi mỏng khẽ mở: "Trong phủ của ta có mấy phòng trống, có thể cho mượn ở tạm."

Tiền Mộc Mộc vừa bước xuống bậc thềm đá, nghe thấy tiếng liền quay lại.

"Thật sao?!"

Lệ Lâm Thanh vui vẻ gật đầu.

"Phòng trống thì cũng chỉ để đó. Nếu ngươi và người nhà ngươi không có chỗ đi, có thể đến ở bất cứ lúc nào."

Mi mày Tiền Mộc Mộc giãn ra, nở một nụ cười vui vẻ, cũng không hư tình giả ý.

"Chúng ta có năm người, sẽ trả tiền phòng theo bình thường."

Lệ Lâm Thanh cười nhạt.

Nghiêng đầu gọi thị vệ thiếp thân.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Huyền Chi, ngươi đi cùng Hứa phu nhân."

Nam tử gọi là Huyền Chi cúi đầu vâng lời, ngay sau đó bước đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, "Hứa phu nhân, để ta dẫn đường cho ngài, chúng ta đi đón người nhà của ngài trước, lại đến chỗ ở được không?"

"Được."

Tiền Mộc Mộc hơi cúi đầu về phía Lệ Lâm Thanh, dẫn Huyền Chi rời khỏi cổng nha môn, một đường quay lại chỗ đã hẹn với Hứa lão đầu.

Hứa lão đầu hỏi rất nhiều nhà đều không có kết quả, mới đến quận Minh Khê cũng không dám chạy lung tung, hỏi hết đường này, ông ấy lại trở về đây đợi.

Thấy đại chất nhi tức dẫn một nam tử về, ông ấy sửng sốt.

"Người này là ai?"

"Đây là thị vệ của Lệ Lâm Thanh. Vừa rồi con ở một con đường khác gặp tên trộm bị cướp túi tiền, tình cờ gặp được Lệ Lâm Thanh, hắn biết chúng ta không có chỗ ở, lòng tốt mời chúng ta đến chỗ hắn ở tạm." Tiền Mộc Mộc nói rõ từ đầu đến đuôi.

Hứa lão đầu có hơi dè dặt mà gật đầu với Huyền Chi, coi như chào hỏi. Thái độ Huyền Chi hờ hững đáp lại.

Hứa lão đầu lại gần Tiền Mộc Mộc, nói:

"Lệ Lâm Thanh mà con nói hẳn không phải là vị nam tử đã ở nhờ ở thôn chúng ta năm ngoái và năm trước đúng không?"

"Chính là hắn." Tiền Mộc Mộc nhìn ra sự do dự của Hứa lão đầu, an ủi nói, "Người yên tâm, Lệ Lâm Thanh là người rất tốt, người đứng thấy hắn và thị vệ bên người hắn đều là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lòng dạ rất tốt, sẽ không làm gì chúng ta, hơn nữa chúng ta nghèo rớt mùng tơi, người ta thật sự muốn làm cái gì, cũng không có chỗ cuống tay."

Hứa lão đầu á khẩu nghẹn lời.

"Những lời con nói này..."

Tiền Mộc Mộc há miệng cười

"Lời thô lý không thô, người nói phải không?"

Hứa lão đầu miễn cưỡng gật gật đầu.

"Con nói cũng không phải không có đạo lý."

Xong chuyện với Hứa lão đầu, Tiền Mộc Mộc nói với Huyền Chi: "Hai hài tử và mẹ chồng ta đang ở cổng thành bên kia, lại phải làm phiền ngươi đi cùng ta một chuyến nữa."

Huyền Chi nói: "Không sao."

Ba người Tiền Mộc Mộc vòng qua đám đông, đến cổng thành, Hứa lão thái thái và hai hài tử vẫn đang đợi ở chỗ cũ.

Thấy Tiền Mộc Mộc quay về, Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo vội chạy đến, nước mắt lưng tròng, "Nương, vừa rồi có người bắt nạt bọn con."

Tiền Mộc Mộc cau mày, cầm khăn tay lau nước mắt cho hai tiểu gia hoả, quay đầu hỏi Hứa lão thái thái.

"Sau khi bọn con đi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hứa lão thái thái run run bước đến bên cạnh bạn già nhà mình, "Ta và Tiểu Bảo Tiểu Tề đang yên đang lành ở đây đợi các ngươi, có mấy tên lưu manh đi qua hung thần ác sát mở miệng là đòi cướp tiền, ta sợ hãi nên đưa hết tiền trên người ra..."

Hứa lão đầu có chút hơi đau tiền bạc, nhưng càng nhiều là may mắn bạn già nhà mình không sao, "Tiền mất thì mất thôi, chỉ cần mọi người bình an vô sự đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Tiền Mộc Mộc đồng ý nói:

"Đúng vậy, mọi người không sao là tốt rồi."

"Hứa phu nhân, có gì thì đến chỗ ở nói là được, ở đây người đông mắt tạp không thuận tiện." Huyền Chi nói.

Hứa lão thái thái từ nãy đến giờ vẫn đang chìm trong nỗi bi thương mất bạc, Huyền Chi nói chuyện, bà ấy mới chú ý đến, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiền Mộc Mộc.

"Chuyện này là sao?"

Tiền Mộc Mộc lặp lại lời nói vừa rồi với Hứa lão thái thái, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ ở."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK