Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điểm quan trọng nhất chính là, trong nguyên tác Tiểu Phục khăng khăng một mực với Cố Tiểu Vũ, cho dù bị ngược như thế nào đều chung thuỷ như một, mặc dù bây giờ Cố Tiểu Vũ đã bị đưa đi, nhưng trong lòng thằng bé đó đang nghĩ cái gì, nàng cũng không rõ…

Lão ngũ, cách dăm ba hôm lại sinh bệnh, cơ thể yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, bệnh lớn bệnh nhỏ không dứt, so với phiền phức, nàng càng lo lắng nhiều hơn.

Chỉ có lão lục, Tiểu Bảo là ngoan nhất, chưa bao giờ gây rắc rối cho nàng, mỗi ngày đều tuần tự mà tiến đến nhà Tam thúc chăm chỉ đọc sách.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhắc đến tiểu khuê nữ nhà mình, trên mặt Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng nở một chút ý cười, nói với Trương thẩm tử: "Cho nên nói vẫn là khuê nữ tốt, sinh khuê nữ vừa bớt lo vừa bớt chuyện, còn là bình rượt mơ chu đáo."

"Khuê nữ quả thật tốt, nhưng không thể truyền nối dòng họ được, không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, nắm rau cải này cho ngươi, xào lên ăn rất ngọt." Trương thẩm tử, nhét nắm rau cải vào tay Tiền Mộc Mộc, quay đầu bước đi.

Tiền Mộc Mộc cũng không suy nghĩ lung tung nữa, cầm nắm rau cải vào phòng bếp rửa, cho vào trong nồi xào.

Nấu cơm sáng xong, hai gia hoả lên núi chặt củi cũng trở về.

Cả nhà ngồi trước bàn, húp sùm sụp từng ngụm cháo.

"Nương, lát nữa con đi thăm gia gia nãi nãi." Hứa Gia Liên đột nhiên nói, "Gần đây việc kinh doanh của tửu lầu rất tốt, con không xin nghỉ được mấy ngày, ở nhà hai ngày là phải lên lại."

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

"Hai ngày sao... ngắn như vậy."

Trong mắt Hứa Gia Liên hiện vẻ áy náy, xin lỗi nói: "Là nhi tử không tốt, không thể ở bên cạnh người lâu để hiếu thuận với người. Lần này về nhà con muốn dành hai ngày này bồi bạn với nương thật tốt, sau đó sẽ thu dọn hành lý lên lại."

"Được rồi, vậy con tranh thủ hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt." Trong giọng nói của Tiền Mộc Mộc toát ra tiếc nuối, nhưng cũng biết kiếm tiền quan trọng hơn.

Hứa Gia Thạch đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đúng rồi! Nương, Linh Nhất thúc thúc nói, ngày mai bọn con sẽ đi, sáng sớm xuất phát."

Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.

"Ta biết, hắn nói với ta rồi."

"Đi đâu? Lão nhị muốn đi đâu?" Mặt Hứa Gia Liên đầy khó hiểu.

Tiền Mộc Mộc húp một ngụm cháo, nuốt xuống rồi mới nói: "Đi Kinh Thành học trù nghệ."

Trong mắt Hứa Gia Liên tràn đầy ngạc nhiên.

"Chạy xa như vậy làm cái gì? Ở huyện Phúc An cũng có rất nhiều tửu lầu tiệm ăn, trực tiếp đến đó bắt đầu làm tử học đồ, sau này cũng có thể học được rất nhiều thứ."

Hắn gắp một đũa dưa muối bỏ vào trong miệng, tiếp tục nói: "Hơn nữa hai huynh đệ bọn con ở cùng một huyện thành, nếu xảy ra chuyện gì cũng tiện chiếu cố nhau. Nương, để con nói, đừng để Tiểu Thạch Đầu đi Kinh Thành gì đó, hai ngày nữa đi cùng con lên huyện Phúc An đi."

Nghe đại ca nhà mình nói như vậy, trong mắt Hứa Gia Thạch lập tức bừng lên mong đợi, thằng bé không muốn chạy đến nơi xa như Kinh Thành, đi rồi cũng không biết lúc nào mới có thể trở về.

Không được gặp nương, thằng bé sẽ buồn c.h.ế.t mất.

"Không được, chuyện này đã sắp xếp xong rồi."

Tiền Mộc Mộc đặt bát đũa xuống, thái độ rất kiên quyết, "Ngày mai Tiểu Thạch Đầu sẽ rời đi cùng Linh Nhất, đi Kinh Thành học trù nghệ, chuyện này không có chỗ để thương lượng."

Nếu như trước khi Hứa Gia Liên về nhà, có thể nàng còn hơi do dự một chút.

Nhưng từ những hành vi và thái độ nhỏ bé mà Hứa Gia Liên thể hiện khi về nhà, khiến nàng hạ quyết tâm.

Nơi càng nhỏ, chuyện quỷ quái cũng càng nhiều.

Thay vì để Hứa Gia Thạch theo Hứa Gia Liên học những tà môn ngoại đạo ở huyện Phúc An, không bằng đi Kinh Thành mở mang tầm mắt.

Thêm nữa, Linh Nhất và Lệ Lâm Thanh đã hứa với nàng, sẽ chiếu cố nhiều hơn đến Hứa Gia Thạch.

Hai người đều xem như có tam quan khá đúng đắn, làm việc ổn thỏa, dưới sự ảnh hưởng từng chút từng chút một, dù tính cách của Hứa Gia Thạch có thế nào cũng sẽ không quá lệch lạc.

Hứa Gia Thạch có hơi không tình nguyện, vặn vẹo người làm nũng nói: "Nương~ Đại ca đã nói vậy rồi, ta cũng không muốn đi đến nơi xa như Kinh Thành, người để con theo đại ca đi mà!"

Tiền Mộc Mộc dần dần híp mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng.

"Hứa Gia Thạch, đừng chơi trò này với ta."

Nét mặt của Hứa Gia Thạch cứng đờ, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.

 

Không khí trên bàn ăn, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Đôi mắt nhỏ tròn xoe nhìn trái nhìn phải, Hứa Tiểu Bảo ôm bát nhỏ của mình, từ bàn ăn xuống ngoan ngoãn nói với Tiền Mộc Mộc:

"Nương, con ăn xong rồi, con đến nhà Tam gia gia đây."

Tiền Mộc Mộc cong khóe môi, dịu dàng cười nói: "Đi đi đi, buổi trưa nhớ về nhà ăn cơm."

"Vâng ~" Hứa Tiểu Bảo giống như mèo nhỏ trả lời, đôi chân ngắn sải bước ta khỏi gian chính rồi đặt bát vào phòng bếp, chạy lon ta lon ton ra ngoài.

Không có ý định hòa hoãn không khí, Tiền Mộc Mộc uống hết cháo trong bát, cầm bát đũa không rồi bước vào phòng bếp.

Trong gian chính, Hứa Gia Thạch cực kỳ thấp thỏm.

"Đại ca, chúng ta vừa rồi có chọc nương giận không?"

"Chắc chắn rồi, lúc nãy sắc mặt của nương đều thay đổi." Hứa Gia Liên múc một ngụm cháo bỏ vào miệng, cau mắt nhíu mày, có hơi không chắc chắn nói:

Khoảng thời gian gần đây, trong nhà không yên bình lắm đúng không? Ta cảm thấy tâm trạng của nương hình như không được tốt lắm, lúc sáng nay, khi ta nói chuyện luôn cảm thấy nương có thể tức giận bất cứ lúc nào... hoặc là nói, bọn đệ có ai làm chọc đến nương?

Hứa Gia Thạch nghiêng đầu.

"Không có, mặc dù thóc lúa trong ruộng mọc không tốt, nhưng nhà chúng ta vẫn còn thừa lương thực. Sau khi tiểu chất nữ ra đời, mỗi ngày nương đều rất vui vẻ. Nương gần như không bao giờ tức giận với bọn đệ, nhưng có một ngày rất kỳ lạ, nương lúc đó cũng nghiêm túc như bây giờ..."

Ánh mắt Hứa Gia Liên lóe sáng, bắt được trọng điểm.

"Hôm đó xảy ra chuyện gì?"

"Hôm đó, hôm đó——"

Hứa Gia Thạch hơi hé miệng, lại đột nhiên dừng lại, lắc đầu phủ nhận, "Hôm đó không có chuyện gì xảy ra cả, đệ phải đi tìm Thặng Phạn bọn họ đây!"

Nói xong, đầu thằng bé cũng không ngoái lại mà chạy đi.

Chỉ để lại Hứa Gia Liên mặt đầy bối rối.

"Khụ khụ khụ..."

Trong không khí, vang lên từng tiếng ho.

Hứa Gia Liên vội vàng đứng dậy bước vào phòng, nhìn Hứa Gia Tề đang nằm sấp bên đầu giường ho khan, đau lòng đỡ cậu bé thẳng lên, hắn vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò kia, động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi.

Hứa Gia Tề ho khan một lúc lâu, mới dịu lại.

Vừa mới ho xong, gương mặt khí sắc tái nhợt kia đỏ bừng, cậu bé nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn nói: "Đại ca, huynh về rồi."

Hứa Gia Liên bưng chén nước ấm ở đầu giường, cẩn thận đưa đến bên miệng Hứa Gia Tề, "Đệ uống một ngụm nước trước cho thuận họng."

Hứa Gia Tề ngậm một ngụm nước rồi nuốt xuống.

Khi lại đưa bát sứ tới, cậu bé đẩy ra.

"Đệ không khát, đại ca."

Vừa rồi cậy bé nghe thấy cuộc trò chuyện của đại và nhị ca xong, trong lúc kích động mới ho khan.

Kéo vạt áo của Hứa Gia Liên, đôi mắt cậu bé ngây thơ, không chứa chút tạp chất.

"Địa ca, đêm hôm đó đệ nhìn thấy."

Đêm hôm đó?

Lại là đêm hôm đó.

Hứa Gia Liên cau mày lại.

"Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì?"

Hứa Gia Tề chớp chớp mắt, nói: "Đêm hôm đó, đệ đi vệ sinh nhìn thấy nương bọn họ đang chôn thứ gì đó ở hậu viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK