Lệ Lâm Thanh sờ vào trong ngực.
Móc ra một tấm lệnh bài.
"Nếu ngươi nghĩ ra cách chữa bệnh, cầm cái này đi huyện Phù Sinh, tìm Mân thị tiền trang, giao cái này cho ông chủ tiền trang là được."
Tiền Mộc Mộc lúng ta lúng túng.
"Được."
Vương gia này.
Là quyết tâm muốn nàng khám bệnh...
...
Hôm sau.
Rạng sáng.
Ánh trăng trên bầu trời ẩn trong tầng mây.
Bóng đêm m.ô.n.g lung bao phủ mặt đất.
Hứa gia ở cuối thôn.
Hai đứa nhỏ đều ăn mặc chỉnh tề, cũng đều chuẩn bị hành lý kỹ càng.
Tiền Mộc Mộc trên giường, mới chậm rãi rời giường.
Mê mang mặc quần áo.
Đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng bếp múc nước rửa mặt.
Ngay khoảnh khắc khi nước lạnh chạm vào mặt.
Tiền Mộc Mộc bị lạnh lập tức tỉnh táo lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con mắt cũng mở ra.
Kéo khăn qua lau khô mặt.
Một bàn tay nhỏ duỗi tới.
Đầu ngón tay còn cầm một phong thư.
Nàng nghiêng đầu nhìn.
Hứa Gia Thạch cười ngốc nghếch nói:
"Người của Lệ thúc thúc cho, bảo con đưa cho ngài."
Treo khăn lên dây thừng, Tiền Mộc Mộc mở ra xem.
Liếc mắt một cái đã quét qua.
Nội dung đại khái là một chút lời cảm tạ, còn thuận tiện nói tới chữa bệnh.
Phong thư tầng tầng, nàng ta đổ vào lòng bàn tay.
Ba tấm ngân phiếu lẫn mấy đồng tiền từ bên trong rơi ra.
Nhìn thấy cái này, nàng không khỏi bật cười.
Đồng tiền...
Cái này cũng phải đưa...
Đây chỉ sợ là toàn bộ gia sản của mấy thị vệ Lệ Lâm Thanh.
Phải nói là tâm tính đơn thuần, hay là đối đãi nàng chân thành tha thiết.
Không thể không nói, từ Lệ Lâm Thanh đến thủ hạ của hắn, tất cả đều là những người rất tốt.
Ngày hôm qua lúc ở chỗ này, nhỏ từ việc tu sửa nóc nhà sân viện, lớn đến bảo vệ thanh danh của nàng, tất cả đều làm rất đúng mực.
"Nương, Lệ thúc thúc đi rồi." Hứa Gia Phục nói, trên mặt mang theo vài phần mất hứng.
Thu hồi phong thư cùng tiền bạc, Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.
"Có duyên phận, khẳng định còn sẽ gặp lại."
Bả vai đỡ lấy, đẩy đi ra ngoài.
"Đi thôi! Lên xe chúng ta lên trấn thôi."
Đi vào trong viện.
Khóe mắt Tiền Mộc Mộc đột nhiên liếc thấy, Lý Nha Nhi đứng ở cửa chính, vẫy vẫy tay với nàng, nàng ấm giọng nói:
"Trời lạnh, mau vào nhà đi."
"Lúc trưa con đã trở về rồi."
Lý Nha Nhi nuốt xuống chua xót trong lòng, khẽ gật đầu nói: "Ngài cẩn thận chút, trên đường chú ý an toàn."
Lần này đi, sợ là phải đến năm mới có thể gặp lại.
Thời gian không đợi người, Tiền Mộc Mộc cũng không trì hoãn nữa.
Đóng cửa viện lại.
Ngồi lên xe bò nhà mình, chạy về phía đầu thôn.
Lý Nha Nhi cài then cửa xong, xoay người cũng trở về giường, tiếp theo ngủ một giấc.
...
Roi vung lên, xe bò ung dung đung đưa.
Lộ trình dài đằng đẵng, buồn tẻ mà không thú vị.
Hứa Gia Thạch dựa lưng vào Tiền Mộc Mộc, ngủ đến mức chân run rẩy.
Hứa Gia Phục âm thầm khó chịu.
Thật muốn đá văng nhị ca chướng mắt ra.
Thất sách.
Lần sau nhất định phải nhanh.
Tiền Mộc Mộc ghé mắt liếc nhìn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phục, ngủ một lát đi, lúc này còn cách trấn rất xa."
Hứa Gia Phục ôm đầu gối, cuộn mình thành một đoàn.
"Con không buồn ngủ."
Tiền Mộc Mộc nhún vai.
"Được..."
Xe bò lắc lư, chậm rãi chạy.
Rốt cuộc khi mặt trời mọc ở phương đông, bọn họ đã đi tới trấn trên.
Tiền Mộc Mộc lay tỉnh Hứa Gia Thạch, Hứa Gia Phục.
Tiểu phản diện luôn miệng nói không mệt, kết quả nửa đường vẫn ngủ thiếp đi.
Hứa Gia Thạch dụi mắt, mặt ủ mày chau ngáp, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa dừng ở bên ngoài đầu trấn thì lập tức lên tinh thần!
Hắn xách theo bao quần áo, vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
"Nương, đó chính là xe ngựa đi kinh thành mà Linh Nhất thúc thúc nói với con, con phải đi qua rồi!"
Tiền Mộc Mộc luống cuống.
"A! Đi vội như vậy sao."
Nàng còn muốn nói, ăn mì rồi lại đi.
Hứa Gia Thạch có chút không nỡ.
Ôm người xuống.
"Nương, con sẽ trở về thăm người."
Nói xong, nó liền bứt ra rời đi.
Bước nhanh đi về phía bên kia.
Cùng mã phu lên tiếng chào hỏi, leo lên đầu xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động.
Lúc gần đi còn không quên nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, phất tay với bên này.
Tiền Mộc Mộc và Hứa Gia Phục cũng phất tay đáp lại.
Tốc độ của xe ngựa, dần dần tăng nhanh.
Rất nhanh liền biến mất ở trước mắt.
Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt.
"Đi thôi, chúng ta đi quán mì ăn mì."
Nói xong, nàng dẫn đầu đi vào trong.
Hứa Gia Phục nhanh chóng đuổi theo.
Đi đến quán mì, ngồi xuống.
Ông chủ quán mì thuần thục nấu mì, vớt mì.
Rắc hành thái lên.
"Từ từ dùng, không đủ nói với ta."
Nói xong, ông chủ quán mì lại đi làm việc.
Tiền Mộc Mộc đưa tay, từ trong ống trúc rút ra một đôi đũa.
Quấy bát mì nóng hôi hổi vài cái.
Bắt đầu húp xùm xụp.
Hứa Gia Phục cũng vùi đầu ăn.
Ăn mì xong.
Trả tiền xong.
Đi đến cuối ngõ nhỏ.
Trước cánh cửa lớn tối đen.
Đưa tay gõ cửa.
Bên trong dần dần truyền đến tiếng bước chân.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Gã sai vặt thò đầu ra, thấy là người quen tới chơi.
Hắn kéo cửa ra.
Lui sang một bên.
"Hứa phu nhân, mời."
Tiền Mộc Mộc hơi hơi gật đầu.
"Làm phiền rồi."
Đi vào tiền sảnh.
Tô Nam Chiết chân trần, nằm nghiêng ở trên chủ vị.
Lấy tay áo che miệng, miễn cưỡng ngáp một cái.
"Tới rồi."
Tiền Mộc Mộc nhẹ nhàng đẩy Hứa Gia Phục xuống.
Hứa Gia Phục tiến lên vài bước, ra dáng hành lễ học sinh.
"Học sinh đến muộn, kính xin tiên sinh trách phạt."
Tô Nam Chiết phất phất tay.
"Năm mới thôn ngươi ngập, chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Đi xuống chuẩn bị đi, một nén nhang sau ta sẽ tiến hành kiểm tra."
Hứa Gia Phục thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Nương, con đi đây."
Tiền Mộc Mộc mi mắt cong cong.
Cười rất dịu dàng.
"Đi đi, học cho tốt."
Hứa Gia Phục đè nén sự không nỡ trong lòng.
Một bước ba lần quay đầu, nó vẫn không đi.
"Nương, người lập tức phải đi sao?"
Tiền Mộc Mộc ngồi xổm xuống, nhéo nhéo gò má của tiểu tử kia.
"Đúng vậy! Đưa con đến nơi rồi, ta cũng nên trở về."
Gương mặt bị bóp đến biến dạng, Hứa Gia Phục cau mày.
"Nương, rất đau ~ "
Tiền Mộc Mộc cười cười.
Từ nắn thành xoa.
"Không cho phép nghịch ngợm, cũng không cho phép gây thêm phiền phức cho Tô tiên sinh, nghe lọt tai chưa?"
Hứa Gia Phục ngoan ngoãn gật đầu.
"Nghe lọt tai rồi, nhớ trong lòng."
"Khắc trên đậu hũ, ăn vào trong bụng."
Mặt Tiền Mộc Mộc ẩn chứa ý cười.
Khẽ cắn răng nói:
"Tiểu tử thối, không cho phép học theo ta nói chuyện."
Hứa Gia Phục cười.
Lém lỉnh le lưỡi.
Rốt cuộc không nháo nữa, quay đầu rời khỏi nơi này.
Tiền Mộc Mộc suy nghĩ, cũng nên đi rồi.
"Tứ Bảo nhà ta giao cho tiên sinh ngài, làm phiền ngài hao tâm tổn trí nhiều hơn."
"Thời gian không còn sớm, ta sẽ không làm lỡ thời gian của ngài nữa, cáo từ."
Tô Nam Chiết nhấp một ngụm trà.
Đứng dậy.
"Tiểu Du, tiễn Hứa phu nhân."
Tiểu Du như u linh, xuất hiện ở ngoài cửa tiền thính.
"Hứa phu nhân, mời."
Được người dẫn đi ra khỏi cửa lớn.
Tiền Mộc Mộc xuyên qua đường phố tiêu điều vắng vẻ.
Đi vào một tiệm thợ rèn.
Nhấc chân đi vào.
Trần sư phụ bên trong quét qua, phát giác được có người tiến đến.
Việc trong tay, cũng chưa từng ngừng nghỉ.
"Đợi một chút."
Lạnh lùng ném câu này xuống.
Liền không phản ứng.