Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Thanh Trĩ nhướng mày.

Nghe ra nàng không có ý muốn nói sâu, không hỏi nữa.

Cửa phòng bị gõ vang.

"Thái tử, có khách đến thăm."

Lệ Thanh Trĩ cau mày.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Một thân hình cao lớn bước vào, đi thẳng đến bên giường, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Lệ Thanh Trĩ, giọng điềm tĩnh nói: "Sao lại bị thương?"

"Nói ra thì dài." Lệ Thanh Trĩ liếc nhìn vết thương không nói chi tiết, chuyển đề tài: "Ngũ hoàng thúc, sao hoàng thúc lại đến thành Phái?"

Lệ Lâm Thanh không trả lời câu hỏi này, ánh mắt quét qua Tiền Mộc Mộc đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Lệ Lâm Thanh này, sao nhìn như không quen biết nàng.

Trong lòng thắc mắc, cũng không nói ra.

Chỉ riêng Thái tử, đã đủ đau đầu rồi.

Nàng không muốn chọc chuyện thị phi.

"Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe trước, mấy ngày này ta sẽ ở thành Phái, có bất cứ chuyện gì cứ đến tìm ta." Lệ Lâm Thanh nói xong, quay người rời đi.

Lệ Thanh Trĩ đột nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi, vẫy tay về phía Tiền Mộc Mộc: "Hứa thẩm, làm phiền ngươi đỡ ta nằm xuống, ta muốn ngủ một chút."

Tiền Mộc Mộc bước lên trước, rút gối tựa ra.

Đỡ người, từ từ nằm xuống.

Kéo tấm thảm nhỏ, đắp cho Lệ Thanh Trĩ.

Lệ Thanh Trĩ định kéo ra, Tiền Mộc Mộc lại nói:

"Không đắp bụng rốn, sẽ bị lạnh bị đau bụng, ngoan đi, đừng nghịch."

Lời vừa thốt ra, nàng sửng sốt một chút.

Vội vàng xua tay, giải thích:

"Không phải không phải! Mạo phạm ngài, nhà ta có sáu hài tử, đứa nhỏ nhất tám tuổi, đôi khi bọn chúng nghịch ngợm không đắp chăn, ta sẽ quát bọn chúng như vậy. Thói quen, thói quen thật sự là thói quen..."

Lệ Thanh Trĩ bình dị gần gũi ngoài ý muốn, nghe vậy cười nhạt trong chốc lát.

"Không sao, Hứa thẩm, không cần căng thẳng."

"Ngươi hơi giống mẫu hậu ta, khi nhỏ ta nghịch ngợm không đắp chăn, mẫu hậu cũng sẽ nói như vậy."

Đôi mắt trong veo lóe lên một tia gợn sóng, hắn quay đầu đi, "Đúng thật là khiến người ta hoài niệm..."

Tiền Mộc Mộc biết lời này không phải nói với nàng, nghe vậy cũng không lên tiếng.

Ngồi xuống bên cạnh, tựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

Con đường ồn ào huyên náo, người qua lại tấp nập.

Nhìn như vậy, thành Phái còn rất phồn hoa.

Đợi lát nữa xuống dưới dạo chơi thì hay rồi.

Tiền Mộc Mộc nghĩ như vậy, quay đầu nhìn người trên giường, "Tiền ta xem bệnh bốc thuốc cho ngài, ngài có thể trả cho ta một phần trước được không?"

Lệ Thanh Trĩ vẫn còn chìm đắm trong hồi tưởng, không kịp đề phòng nghe được câu này, hắn sửng sốt, phản ứng lại.

"Đi ra ngoài cửa, tìm tùy tùng của ta."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Đứng dậy ra ngoài.

Tùy tùng mặc một bộ y phục giản dị, nghe Tiền Mộc Mộc nói như vậy.

Từ trong tay áo, lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng.

"Hứa đại phu, ngươi cầm lấy."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày một chốc.

Cũng không khách sáo.

Nhận lấy rồi nhét vào trong ngực.

Vốn dĩ nàng muốn nói mình khám bệnh, không cần nhiều tiền như vậy.

Nhưng nghĩ lại, người ta bằng lòng cho.

Nàng từ chối làm cái gì?

Có tiền trong tay.

Tiền Mộc Mộc lập tức đi xuống lầu.

Ra khỏi khách điếm, tùy tiện chọn một hướng.

Dọc theo con đường, dạo chơi.

"Cái trâm này bán thế nào?" Tiền Mộc Mộc nhặt một chiếc trâm ngọc màu đỏ trên quầy hàng lên, hỏi chủ quầy.

Những quà tặng nàng mua ở thành Lệ trước đó, đều đã thất lạc rơi rớt trong quá trình truy đuổi.

Bây giờ thuộc về loại hai tay trống trơn, cái gì cũng có không có.

Đi gặp người nhà, tất nhiên phải mang theo một ít quà nhỏ.

 

Nếu không, cũng không có bất ngờ.

"Cái này một lượng bạc, khắc bằng ngọc, tốn không ít công sức." Chủ quầy báo giá, có lẽ vì lo lắng giá quá cao, Tiền Mộc Mộc sẽ không mua, không khỏi nhiều miệng nói thêm vài câu.

Tiền Mộc Mộc lấy ra một thỏi bạc vụn từ trong vạt áo ra, "Cái này, ta mua."

"Được!" Chủ quầy vui như nở hoa, hôm nay cuối cùng cũng bán được hàng, hắn cúi đầu tìm một thỏi bạc vụn nhỏ hơn, đặt vào tay Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc tiện tay nhét vào túi.

Trong dòng người.

Đột nhiên vang lên một tiếng gọi.

"Mộc nha đầu!"

Tiền lão thái thái lao tới.

Muốn túm lấy cánh tay của Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc cau mày, tránh sang một bên.

Nâng chân lên chạy!

Xông vào trong đám người.

"Đứng ngẩn ra làm cái gì? Mau bắt chặn muội ngươi lại cho ta!" Tiền lão thái thái tức giận vỗ vào đầu của Tiền A Phúc, mặt đầy tức giận.

Tiền A Phúc ồ ồ hai tiếng, vội vàng xông lên.

Lại vô tình đụng vào một người.

Hắn ta cũng không quan tâm.

Mắt nhìn người phía trước càng chạy càng xa.

Người bị đụng vẻ mặt không vui, vẫy tay.

Tùy tùng chặn Tiền A Phúc lại, hung hăng đẩy bả vai của hắn ta, "Ngươi đụng vào chủ tử của ta rồi, ngươi biết không? Đi đường không nhìn đường, mắt là mắt chó sao?!"

Tiền A Phúc mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

"Chó ngoan không cản đường, tránh ra cho lão tử!"

Vung tay ra kéo, trực tiếp đi qua.

Trong lòng tùy tùng dâng lên cơn tức.

Nhặt một cây cán bột ở bên cạnh, giáng vào đầu của Tiền A Phúc!

Tiền A Phúc kêu thảm một tiếng, bỏ tay che đầu xuống nhìn, toàn là máu, hắn ta nhe rằng, nắm tay đánh về phía tùy tùng!

Mấy người phía sau lưng nam nhân bị đụng, nhanh chóng xông lên giúp đỡ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Yếu không địch lại mạnh.

Tiền A Phúc chẳng mấy chốc đã bị người quật ngã xuống đất.

Bị đánh đến mức phun ra bọt máu.

Bị đá vào bụng một cái.

Lông mày hắn ta cau lại, đầu cúi xuống, ánh sáng trong mắt cũng tan biến.

Nhìn người không còn chút phản ứng gì nữa, tùy tùng sửng sốt, chạy đến bên cạnh chủ tử nhà mình, cố gắng kéo cánh môi cười: "Gia, ngài xem hắn ta sợ ngài rồi."

Người kia vung quạt xếp ra, lạnh lùng nhìn tùy tùng một cái, nổi lòng từ bi nói: "Nhìn hắn ta cũng không dám tùy tiện làm loạn nữa, người đâu, đưa đi y quán, chữa trị tử tế."

Mấy tên tùy tùng cười ha hả gật đầu.

Đông một câu tây một câu ca ngợi lòng nhân từ của người kia, mấy người khiêng Tiền A Phúc đi về phía y quán.

Tiền lão thái thái và Tiền đại nhi tức ở bên cạnh nhìn, trợn mắt nhìn Tiền A Phúc bị người ta đánh chết, phải nói là bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, trong thành lại có thể lấy trắng trợn lấy mạng người như vậy, còn là ở trên đường trước mặt nhiều người như vậy...

Người xung quanh, nhỏ giọng bàn tán.

"Trời ơi thật là coi mạng người như cỏ rác, nhưng cũng đáng đời, chọc ai không được, lại chọc đích tử của huyện thừa, này không phải hay rồi, mất mạng rồi."

"Nhi tử này của huyện thừa nổi tiếng hung hăng, không ai dám chọc, người này vừa nhìn là biết người từ ngoài đến, đúng là ngu."

"Đi đi đi, đừng xem nữa, nếu xem nữa thì vị đại gia kia lại nổi nóng."

"...."

Tiền lão thái thái liếc nhìn, đối diện với tầm mắt của nhi tức nhà mình.

Hai người đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.

"Nương, chúng ta..."

"Suỵt!" Tiền lão thái thái trợn to mắt, "Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần nói, đi."

Tiền đại nhi tức liên tục gật đầu .

Hai người không dám ngoái đầu lại.

Đi xuyên qua đám người.

Dần dần đắm chìm.

Đứng trên một bậc thềm, Tiền Mộc Mộc chứng kiến cả quá trình, biểu cảm bình thản, không có gì gợn sóng gì.

Tiền A Phúc sẽ có kết cục như vậy, nàng không chút ngoài ý muốn.

Chỉ có đáng tiếc duy nhất chính là.

Tiền gia vẫn còn nợ nàng ba trăm lượng.

Bây giờ xem ra, sợ là là không thể đòi về được.

Than thở một tiếng, Tiền Mộc Mộc nhét trâm ngọc vào trong tay áo, tiếp tục dạo chơi, dọc đường gặp đồ gì tốt, đều nghĩ đến mang về cho người nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK