Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Mộc Mộc nghĩ một chút, quả thực là như vậy.

Cũng không rối rắm nữa.

Đi theo Trương thẩm tử.

Đi về phía thôn Đại Đầu.

Chân trước mới bước vào thôn, trời lập tức tối sầm lại.

Giống như bị một tấm vải đen bao phủ.

Một tia ánh sáng cũng không lọt vào được.

Đột ngột thay đổi thời tiết.

Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử đều bị dọa giật nảy mình.

Vội vàng chạy đến dưới một mái hiên để trú.

Ngay giây sau.

Mưa như trút nước, đổ ập xuống.

Bắn tung tóe những bọt nước lớn trên mặt đất.

"Ai dô! Trận mưa này đúng là đến nhanh quá." Trong màn mưa, một vị lão đầu dùng tay che đầu, nhếch nhác chạy tới, đứng dưới mái hiên phủi nước mưa trên người.

Dư quang khóe mắt nhìn thấy hai người Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử.

Ông ấy sửng sốt một chút.

Trong mắt lóe lên một tia cảnh giác.

"Các người, là ai?"

Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu về phía ông ấy.

"Tình cờ đi ngang qua, đột nhiên mưa lớn đến, mượn mái hiên của lão nhân gia ngài trú mưa một chút."

Nhìn thấy vẻ mặt thân thiện, vô hại của Tiền Mộc Mộc, ông lão bỏ xuống một chút đề phòng, để gùi vào một góc.

Tự mình đẩy cửa nhà ra.

Tiếp đó lại đóng ngay lại.

Không có chút ý định tiếp đãi nào.

Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử cũng không để tâm.

Bọn họ vốn dĩ là người ngoài đến, người ta bằng lòng tiếp đãi thì là người ta nhiệt tình hiếu khách, không bằng lòng tiếp đãi thì cũng là chuyện thường tình của con người.

Hai người đứng dưới mái hiên, đợi mưa nhỏ lại.

Nhưng cứ đứng đó, trôi qua một canh giờ.

"Trời ơi, sao cảm giác trận mưa này cứ mãi không ngừng." Trương thẩm tử có hơi mệt mỏi dựa tường ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc nói.

Tiền Mộc Mộc cũng tìm một chỗ, ngồi xổm xuống.

Nghe vậy, vừa định mở miệng nói.

Cánh cửa đóng kín, bỗng mở ra một khe hở.

Ông lão thò đầu ra.

Liếc nhìn hai người.

Run run đưa một bát nước nóng ra.

"Uống một chút đi, trời lạnh."

Tiền Mộc Mộc vừa định từ chối, Trương thẩm tử đã đi lên trước một bước, đưa hai tay nhận bát, cười tươi nói:

"Cảm ơn ngài, đúng lúc cơ thể đang lạnh."

Ông lão nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, như đang suy nghĩ gì đó.

Ông ấy quay qua nhìn về phía Trương thẩm tử.

"Các người là người thôn Lộ Sơn?"

"Đúng vậy, sao sao? Lão bá người biết chúng ta sao?"

"Nhìn có vẻ hơi quen mặt." Ánh mắt ông lão quét qua, lại nhìn Tiền Mộc Mộc, nói với Trương thẩm tử:

"Trong thôn các ngươi có một thôn y phải không?"

Nghe người hỏi về bằng hữu tốt của mình, Trương thẩm tử lập tức hứng thú lên, cực kỳ tự hào kéo Tiền Mộc Mộc lại, nói:

"Chính là nàng, y thuật rất lợi hại! Lão bá, ta nói với ngài, ngài đừng nhìn nàng là nữ nhân, nhưng y thuật của nàng, mười dặm tám thôn đã đến khám bệnh, không có ai không bội phục, nàng thật sự đặc biệt lợi hại."

Tiền Mộc Mộc có hơi ngượng ngùng.

"Ngươi nói cũng quá khoa trương rồi."

"Khoa trương gì chứ! Ta nói đều là sự thật."

Nghe được những lời này, ông lão mở hoàn toàn cửa ra, gương mặt già nua lộ ra một nụ cười, "Vào ngồi một chút đi."

Lòng tốt đến bất ngờ này, Tiền Mộc Mộc hơi sửng sốt một chút.

"Không cần, cảm ơn ngài."

Lời vừa nói ra, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua.

Đứng dưới mái hiên, vốn dĩ đã ẩm ướt.

Váy áo cũng có hơi ẩm.

Toàn thân ẩm ướt.

 

Gió lạnh vừa thổi qua.

Tiền Mộc Mộc không nhịn được, rùng mình một cái.

Ông lão nhìn thấy hành động này của nàng, lại mời lần nữa:

"Đừng khách sáo nữa, vào đi."

"Vậy thì thêm phiền phức cho ngài rồi." Tiền Mộc Mộc khách sáo nói một tiếng, bước qua ngưỡng cửa đi vào trong.

Trương thẩm tử nhìn vào bát nước nóng còn dư lại trong tay, tiện tay hất vào trong màn mưa, cũng đi vào.

Trong phòng đốt một đống lửa, ngập tràn ấm áp.

Thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.

Ông lão khập khiễng đi vào trong phòng, qua một lát sau đi ra, trên tay cầm một đĩa bánh gạo thô, ngượng ngùng nói:

"Nhà ta cũng không có thứ gì tốt, hai người đừng chê."

"Ôi chao! Bánh gạo thô, đây đúng là thứ hiếm có đấy!" Trương thẩm tử có hơi được ưu ái mà sợ.

Đi một đường đến thôn Đại Đầu, lại đứng bên ngoài một canh giờ, bụng thật sự có hơi đói.

Nàng ấy thấy thèm muốn cầm một miếng, lại cảm thấy ngại ngùng.

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn đĩa bánh gạo thô.

Không nổi lên hứng thú gì.

Ra cửa ở bên ngoài, nàng thường không tuỳ tiện ăn đồ mà người khác đưa.

Ông lão thấy Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử đều không động tay lấy, cầm một góc đĩa đẩy về phía trước, nói:

"Ăn đi, sạch sẽ."

Trương thẩm tử l.i.ế.m liếm cánh môi, quay đầu mang ý dò hỏi nhìn Tiền Mộc Mộc.

Đối diện với đôi mắt mong chờ, thèm ăn kia, trong mắt Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia bất lực, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trương thẩm tử lập tức vui mừng hớn hở, cầm một miếng cho vào trong miệng.

Vừa rồi ở ngoài kia nhận nước nóng của ông lão, là thật sự lạnh, nhưng sau đó nghĩ lại, thứ mà Mộc Mộc không nhận, nói không chừng là có chỗ đó không ổn.

Nàng ấy lại không chút cảnh giác mà nhận, còn uống hết vào trong bụng.

Trong lòng Mộc Mộc, chắc chắn đang nói nàng ấy không đủ thông minh.

Lần này nàng ấy đã hỏi ý kiến rồi mới cầm lấy.

Mộc Mộc cũng không thể nói gì nàng ấy nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Trương thẩm tử vui vẻ mỹ mãn, miệng vẫn không quên nói:

"Vậy thì không khách sáo với ngài nữa... Ừm! Vị bánh gạo thô này đúng thật là rất ngon, ngài mua ở chỗ nào đây?"

"Không phải mua, tự ta làm." Ông lão đưa đĩa qua chỗ Tiền Mộc Mộc, thấy nàng lắc đầu từ chối, ông ấy thuận thế để đĩa lên bục đựng đồ gần chỗ nàng, tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống.

"Trận mưa này trong nhất thời cũng không thể tạnh, các ngươi cứ nghỉ chân trước ở chỗ ta trước, đợi mưa nhỏ rồi lại đi."

Tiền Mộc Mộc gật đầu nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Làm phiền ngài rồi."

Ông lão nghiêng đầu vẫy vẫy tay, "Chuyện nhỏ."

Lời vừa dứt, không khí có hơi lạnh lẽo.

Trong không khí chỉ còn dư lại tiếng nhai bánh gạo thô răng rắc của Trương thẩm tử.

Qua một lúc lâu, ông lão đột nhiên nói:

"Ta từ miệng người khác nghe qua ngươi, mọi người đều nói y thuật của ngươi rất giỏi, ta muốn đến thôn Lộ Sơn tìm ngươi khám bệnh, chỉ là vẫn luôn chưa có thời gian rảnh... Ngươi xem, bây giờ ngươi có tiện không?"

Ở nhà người ta trú mưa, còn không giúp thăm khám một chút, ít nhiều gì cũng có hơi không ra gì, Tiền Mộc Mộc nghe vậy, nói:

"Tiện, ngài đưa tay qua đây."

Nói xong, nàng vén tay áo lên một chút.

Ba ngón tay đặt lên mạch phía trong cổ tay của ông lão.

Thăm khám một lúc lâu.

Thả ra.

"Ngài đây là bị táo bón, ngày thường ăn nhiều thứ dễ tiêu hóa một chút, nấu đồ cố gắng nấu cho mềm nhừ hơn, có lợi cho tiêu hóa dạ dày "

Mắt ông lão mở to một chốc, có hơi ngạc nhiên.

"Hoá ra ngươi đúng thật là có bản lĩnh, ta còn chưa nói ta khó chịu chỗ nào, vậy mà ngươi chỉ dựa vào bắt mạch đã nói ra được... "

"Cho nên ta mới nói nàng rất lợi hại!" Khoé miệng Trương thẩm tử dính hai ba hạt gạo nở, chưa kịp lau miệng đã vội vàng khen ngợi.

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Trương thẩm tử, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, mang theo vài phần ý vị cưng chiều.

Ông lão gật đầu phụ hoạ.

"Trước đây ta còn tưởng rằng bọn họ nói chơi, không ngờ một nữ nhân như ngươi thật sự hiểu, là ánh mắt của ta thiển cận."

Có chuyện bắt mạch này, không khí trong phòng tức thì trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Trương thẩm tử tự nhiên quen đường trò chuyện với ông lão.

Tiền Mộc Mộc ở bên cạnh nghe.

Cũng không chủ động mở miệng.

Chỉ khi Trương thẩm tử tìm sự đồng ý của nàng, thuận miệng đáp lời.

Cứ như vậy mà tán gẫu, quá trình đợi mưa nhỏ lại cũng không quá khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK