Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ họng nàng ta nghẹn lại, cố gắng giải thích: "Cả người ta trong sạch, chẳng có quan hệ gì với Lý đương gia cả, thật sự, cái gì cũng không có."

Mặt Linh Nhất không cảm xúc.

Dương quả phụ tiến vài bước về phía trước, nắm lấy cánh tay của Tiền Mộc Mộc, ánh mắt trợn thành hình tròn, nghiến răng nói từng câu từng chữ: "Hứa Tiền thị, ngươi nói có đúng không?"

Tiền Mộc Mộc tươi cười rạng rỡ.

Hỏi ngược lại: "Ngươi đang hỏi ta?"

Lời này, Dương quả phụ cứng đờ một chút.

"Chẳng phải vậy sao? Chúng ta đều là quả phụ, bị bao nhiêu đàn ông trong thôn quấy rối, nhưng chúng ta đều giữ được điểm mấu chốt, ngươi nói đúng hay không?"

Tiền Mộc Mộc không nhịn được, cười khẩy.

"Ngươi? Giữ được điểm mấu chốt?"

Thái độ ba phải mập mờ của Hứa Tiền thị, khiến cho trong lòng Dương quả phụ cảm càng lúc càng bực bội, nàng ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc, ánh mắt mong đợi nhìn Linh Nhất, nói nhỏ: "Ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với Lý Hoa mà Hứa Tiền thị nói kia, nàng chỉ nghe được lời đồn đại trong thôn, hiểu lầm ta với Lý Hoa, chúng ta thật sự cực kỳ trong sạch."

Thái độ Linh Nhất lạnh lùng.

"Không liên quan đến ta."

Đối phương không chút d.a.o động, Dương quả phụ vừa cảm thấy may mắn, lại khó tránh khỏi có hơi tổn thương, nàng ta dịu giọng nói: "Nếu không có hiểu lầm, vậy đến nhà ta ngồi chơi một lúc, nếu không thì, trong lòng ta luôn cảm thấy không yên."

Trong mắt Linh Nhất hiện lên một tia u quang, sát khí lượn lờ trong đáy mắt, "Ngươi có tin ta g.i.ế.c ngươi không?"

Ý hung sát nồng đậm, Dương quả phụ đột nhiên cảm thấy cả người sởn gai ốc, cố nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói gì nữa, hai chân run rẩy, từ từ bước ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn Linh Nhất, ý trêu chọc nổi lên, nàng cười gian xảo nói: "Bây giờ nàng ta hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ, sau này nhìn thấy ngươi sợ lạ cũng phải đi đường vòng. Hoa đào cũng bị ngươi bẻ rồi, sau này muốn gặp lại thì khó lắm đấy."

Mắt Linh Nhất hơi nheo lại, nhìn bóng dáng xinh đẹp gần ngay trước mắt, trong đôi mắt hạnh tràn kia chứa đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác và xem kịch…

Cau mày lại, gần như là vô thức, hắn cong giữa ngón tay, búng vào trán nàng như một hình phạt.

"Ngươi đang vui cái gì, hửm?"

Cử chỉ thân mật, giọng nói trầm thấp.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt.

Có hơi ngây người.

Linh Nhất cũng ngừng lại.

Nhìn tay của chính mình, lại nhìn Tiền Mộc Mộc…

Không khí bỗng trở nên hơi mờ ám.

Hai người đồng loạt quay đầu đi.

Đứng đối lưng nhau.

Trong không khí vang lên hai tiếng ho khan.

"Khụ khụ." Tiền Mộc Mộc rung rung lông mi, có hơi không biết làm sao.

"Khụ khụ khụ..." Linh Nhất ho khan, còn ho sặc chính mình.

"Nương! Người xem!" Hứa Gia Thạch xộc xệ chạy vào, trên tay cầm một cái lồng, "Con bắt được chuột đồng rồi! Rất béo rất lớn!"

Tiền Mộc Mộc cúi người nhìn vào trong lồng, ba con chuột đồng béo ú, sinh long hoạt hổ, nàng cong môi cười: "Không tệ đâu Tiểu Thạch Đầu! Kỹ năng bắt của con càng ngày càng giỏi rồi."

Hứa Gia Thạch gãi gãi mũi, cười hì hì, "Con đi xử lý chuột đồng, nương tối nay chúng ta ăn lẩu có được không?"

"Được! Ta đi nhóm lửa." Tiền Mộc Mộc sảng khoái đồng ý.

Hứa Gia Thạch lập tức cách lồng, đi về phía hậu viện.

Tiền Mộc Mộc đi vào phòng bếp, mở nắp vung ra, vo gạo chuẩn bị nấu cơm.

Một bóng dáng cao lớn, cúi đầu bước vào trong. Linh Nhất ngồi trước lò bếp, trầm mặc lặng tiếng nhóm lửa.

 

Không khí kỳ quái bên ngoài, vốn dĩ đã bị sự xuất hiện của Hứa Gia Thạch làm nhạt đi, bây giờ lại dần dần trở lại.

Động tác vo gạo cũng chậm lại, Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Linh Nhất, vẻ mặt hơi không tự nhiên nói: "Cái gì kia, lúc nãy ta chỉ trêu ngươi một chút thôi, ta với Trương thẩm tử đối diện thường như vậy, chúng ta đều quen rồi, nếu như ngươi để ý thì sau này ta không như vậy nữa."

 

Khói củi nửa cháy nửa tắt hun mắt cay xè, Linh Nhất nghiêng đầu tránh, nhưng vẫn không thể tránh được bị sặc mấy lần.

Cổ họng đau rát, hắn cố nhóm lửa cháy lên, mới nói: "Ta không để ý. Lúc đó ta chỉ là..."

Trong bụng tìm tòi câu từ, hắn cũng không thể nào tìm được lời nào thích hợp để hình dung hành động kỳ lạ của mình lúc đó.

Hắn mím môi.

"Vừa rồi có nhiều mạo phạm."

"Ta thì không sao cả." Tiền Mộc Mộc đổ gạo vào nồi, gãi gãi tai, có loại cảm giác ngứa tay ngứa chân muốn tìm đồ vật, lại không biết mình nên tìm cái gì.

Linh Nhất cúi đầu, liên tục ném củi vào lò bếp, đến khi hắn phản ứng lại, bên trong đã đầy ắp củi.

Sắc mắt hắn hơi hoảng loạn, lại vội vàng lấy một ít củi ra, trong lòng thầm nói: Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh…

Càng ám thị chính mình như vậy, vành tai càng đỏ ửng, hoàn toàn không kiểm soát được.

Ngày hôm sau.

Gió xuân êm ái, thời tiết trong xanh.

Mặt trời ấm áp, Tiền Mộc Mộc không đến nhà Hứa Tú Dương, mang ghế ra đặt chính giữa sân, thong thả ung dung nằm lên trên.

Ánh mặt trời chói mắt, nàng lại đặt một cái quạt lên trán, ánh sáng xuyên qua khe hở nhỏ bé, rơi từng chấm nhỏ xuống xung quanh mắt.

Bên miệng nàng giữ một nụ cười dịu dàng, lười biếng, không muốn động đậy chút nào.

Hứa Gia Thạch vừa nói chuyện với Lệ Lâm Thanh một lát, đi ra ngoài vác cuốc lên vai, "Nương, con xuống ruộng xem một chút, tiện thể nhổ cỏ."

Quạt trên trán vững như núi Thái Sơn, người Tiền Mộc Mộc còn không động đậy một chút, thậm chí còn nhắm mắt lại, mở miệng khen:

"Thạch Đầu nhà chúng ta thật là siêng năng, còn biết chia sẻ việc nhà với nương, sao con lại đáng yêu như vậy!"

"Bởi vì nương dạy dỗ tốt!" Hứa Gia Thạch nhe hàm răng lớn trong lời nói mang theo ý cười, cái đầu nghiêng nghiêng nhảy ra ngoài.

Bên ngoài cổng sân, tiếng gọi gấp gáp ập đến.

"Đại nhi tức, đại nhi tức!"

Tiền Mộc Mộc nghe thấy có bất thường, bỏ quạt xuống ngồi dậy, ngước mắt nhìn về phía của viện.

Hứa lão thái thái vịn vào khung cửa, lòng n.g.ự.c phập phồng lên xuống, thở hổn hển: "Có chuyện rồi! Tức phụ lão tứ có chuyện rồi!"

Ánh sáng trong mắt Tiền Mộc Mộc hơi ngưng lại.

"Con đi xem."

Đi trên đường, Tiền Mộc Mộc mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hứa lão thái thái một tay ấn vào ngực, một tay chống hông, thậm chí còn không rảnh lau mồ hôi trên trán.

"Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở trong viện nhà mình nghe thấy một tiếng hét thảm, khi ta chạy đến, tức phụ nhi lão tứ nằm trong vũng máu, phía dưới toàn là máu..."

Còn chưa nhìn thấy tình hình hiện trường, Tiền Mộc Mộc cũng không thể đưa ra kết luận, chỉ nói: "Chúng ta đi nhanh một chút."

"Được!" Vẻ mặt Hứa lão thái thái nghiêm trọng.

Nhà Hứa Văn Hòa.

Trong phòng ngủ.

Tiền Mộc Mộc ngồi bên giường, bình tĩnh bắt mạch.

Hứa Văn Hòa ở bên cạnh vẻ mặt nặng nề, lông mi cụp xuống che đi biểu cảm trong mắt, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm thật của hắn.

Mặt Hứa lão thái thái đầy lo lắng, hai tay không ngừng nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt.

Hứa lão đầu ở bên ngoài để tránh nghi ngờ, không vào trong, nhưng cũng đi đi lại lại lo lắng.

Rút tay về, Tiền Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào Mã A Muội đang nằm nhắm mắt, nàng nghiêng đầu nói với hai người: "Hài tử đã không còn."

Lời vừa nói ra, Mã A Muội trên giường run rẩy dữ dội, hai tay nắm chặt chăn run rẩy, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, tí tách rơi xuống.

"Này... sao lại thế này..." Hứa lão thái thái á khẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK