Vòng qua viện của mấy nhà, đến trước cửa nhà Hứa Tú Dương.
Nàng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Hứa Tú Dương đang phơi nắng dưới mái hiên, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đến, ông ấy cười ha hả, rút ra một cái ghế đẩu từ sau lưng ra đặt ở bên cạnh.
"Tiêu Bảo nói cháu trở về rồi, ta đoán chắc cháu chắc chắn sẽ đến chỗ ta ngồi."
Trên mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra một nụ cười, bước qua ngồi xuống bên cạnh, mở gói đồ được bọc bằng vải ra, "Lần này vào trong huyện thành, cháu mua một ít y phục cho thúc và bố mẹ chồng cháu, đây là bộ của thúc, thúc xem thử vừa người không."
"Ha ha ha... Không ngờ ta già cả rồi, còn có thể mặc y phục mới." Hứa Tú Dương chống gậy run run đứng dậy, mặc cho Tiền Mộc Mộc ướm y phục lên người ông ấy.
Ông ấy cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lộ ra sự vui mừng.
Đưa tay lên sờ sờ, vải mới tinh nhẵn bóng, lại mềm mại, cũng không cần mặc lên người, cũng biết là vải rất tốt.
Tiền Mộc Mộc ướm chiều rộng vai, tuổi của tam thúc lớn rồi, thân hình càng ngày càng gầy gò, y phục cũng không mua to.
"Rất tốt, rất vừa người." Hứa Tú Dương mỉm cười gật đầu, mi mắt cong cong, rõ ràng cực kỳ hài lòng, "Tết năm nay ta sẽ mặc bộ này."
"Thúc thấy đẹp là được." Tiền Mộc Mộc gấp y phục lại, lại mở hai gói giấy dầu khác ra, "Đây là bánh quế hoa và bánh hạt dẻ, đều là loại mềm mịn, không cần dùng răng, chỉ cần ngậm trong miệng là có thể ăn."
"Là thứ hiếm có." Hứa Tú Dương cầm một miếng lên, bỏ vào miệng tỉ mỉ nhấm nháp, hương thơm của quế hoa hòa quyện với vị mềm của bánh, tan ra trong miệng, ông ấy có hơi ngạc nhiên mà gật gật đầu.
"Không tệ không tệ, rất ngon."
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, đặt cả gói bánh quế hoa vào lòng bàn tay Hứa Tú Dương, "Thúc thích ăn, chỗ cháu còn hai gói nữa, lát nữa cháu bảo Tiểu Thạch Đầu mang đến cho thúc."
Tam thúc cả đời không nhi không nữ, đối xử với nàng và mấy hài tử trong nhà, đều như ruột thịt, có gì thứ gì tốt đều chia cho nàng một phần.
Nàng ra ngoài, tất nhiên cũng sẽ nhớ thương đến tam thúc.
"Cháu có lòng rồi, đi xa còn nhớ đến thân già này." Hứa Tú Dương tràn ngập ý cười, đối diện với ý tốt của nàng, ông ấy cũng không từ chối, ở chung với nhau như người nhà.
Tiền Mộc Mộc nghe xong, chỉ cười cười.
Nàng liếc trái nhìn phải, "Họ Lệ có ở đây không?"
"Ở phía sau." Hứa Tú Dương thích không rời tay mà sờ lên y phục mới, cười ha hả nói, "Hắn không bao giờ lên phía trước, ngày ngày đều ở phía sau."
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
"Được, cháu đi xem hắn."
Đi được nửa đường, nàng đột nhiên lại quay trở về.
"Đem quà cho thúc mà lại quên mất, lúc cháu vừa qua bên phía nhà cũ, đã xảy ra một chuyện lớn, Lưu Tiểu Hoa treo cổ tự tử."
Bàn tay đang sờ lên y phục mới dừng lại, Hứa Tú Dương từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy kinh ngạc!
"Sao lại đột ngột như vậy?"
"Có thể là cái c.h.ế.t của Hứa Lạc, đã gây ra đả kích quá lớn cho Lưu Tiểu Hoa." Tiền Mộc Mộc không mấy để ý mà đoán, "Khoảng thời gian trước nàng ta vẫn luôn vì chuyện này mà điên điên khùng khùng, nói năng cũng lung tung lộn xộn, luôn nói những lời nói dở hơi như Hứa Lạc vẫn còn sống, khiến người ta không hiểu ra sao."
Người già rồi nghe nói có người qua đời, Hứa Tú Dương không biết vì sao, cảm thấy trong lòng trống rỗng, ông ấy bị thương thở dài một hơi.
"Thật là dại, đang yên đang lành tại sao lại tìm cái c.h.ế.t chứ..."
Tiền Mộc Mộc dang tay nhún nhún vai, tỏ ý nàng cũng rất nghi hoặc.
Đổi hướng bước chân, đi đến phía hậu viện.
Lệ Lâm Thanh một mình tựa vào tường mắt khép hờ, lười biếng phơi người dưới ánh nắng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở mắt ra.
"Hứa phu nhân, ngươi đã về."
Tiền Mộc Mộc hơi mỉm cười, lịch sự nhưng xa cách.
"Ngươi có khỏe không?"
"Làm phiền Hứa phu nhân quan tâm, ta mọi thứ đều tốt." Thái độ của Lệ Lâm Thanh cũng khách sáo mà lạnh nhạt.
Tiền Mộc Mộc bước qua, cũng đưa ra một gói đồ qua.
"Đây là y phục mua cho ngươi, ngươi vẫn luôn mặc y phục của tam thúc cũng không thích hợp."
Nhìn gói đồ được đưa đến, Lệ Lâm Thanh không vội vàng nhận lấy, mà ngước mắt nhìn Tiền Mộc Mộc, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
"Ngươi đây là ý gì?"
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, người này nghĩ nhiều rồi.
Nàng hắng giọng, giọng nói nhạt nhạt giải thích: "Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, trước kia thuộc hạ của ngươi ra tay rất hào phóng, cộng với việc sau này ngươi cũng không bảo ta trả lại ngân phiếu hai trăm lượng cho ngươi, trong lòng ta vẫn luôn nhớ thương chuyện này."
"Lần này đi huyện thành, tiền ta dùng đều là tiền thuộc hạ của ngươi đưa, này không phải trong lòng thấy áy náy sao, ta mua cho cha mẹ chồng và tam thúc rồi, nghĩ đến tiện thể mua cho ngươi hai bộ y phục, nếu ngươi thấy không phù hợp, vậy thì thôi."
Nghe rõ nguyên do, Lệ Lâm Thanh mới đưa tay nhận lấy, hơi cúi đầu về phía nàng: "Làm phiền rồi. Phần ân tình này, ngày sau nhất định sẽ báo đáp."
Tiền Mộc Mộc kéo khóe miệng cười gượng, vội vàng hoảng loạn vẫy vẫy tay.
"Không cần không cần, ngươi lại báo đáp ta, sau này ta còn phải nghĩ cách trả lại cho ngươi. Chúng ta cứ dừng lại ở đây thôi, đừng có qua ngươi tới ta đi nữa nữa, còn đỡ bị ngươi hiểu lầm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lệ Lâm Thanh suy nghĩ một lát.
"Cũng được. Vậy thì nghe lời ngươi vậy."
Đồ cũng đã đưa xong, Tiền Mộc Mộc không muốn ở lại đây nữa, lại khiến người hiểu lầm, thuận miệng chào hỏi một tiếng, rồi đi đến tiền viện.
Hứa Tú Dương vẫn còn đang cảm thán về cái c.h.ế.t của Lưu Tiểu Hoa, cửa viện bỗng nhiên bị gõ mấy cái, giọng nói già nua của ông ấy vang lên: "Cửa không khóa, đi vào là được."
Cửa viện được đẩy ra, Hứa Văn Lợi dẫn theo Hứa Đoạn đứng bên ngoài, không vào trong, quỳ xuống khấu đấu với Hứa Tú Dương, hắn ta nghiêm túc nói: "Tam thúc, chất nhi cùng chất tôn đến quấy rầy thúc, lần này một là báo tang cho thúc, tối nay nếu thúc rảnh rỗi, mong thúc đến nhà chất nhi ngồi một lúc, uống ngụm trà."
Hứa Tú Dương chống gậy bước ra ngoài cửa, cúi người hư ảo đỡ Hứa Văn Lợi dậy, "Ta ăn cơm tối xong sẽ đến. Người đã mất, ngươi nghĩ thoáng một chút."
"Chất nhi sẽ nhớ." Hứa Văn Lợi hơi hơi chắp tay, "Chất nhi còn phải đến nhà khác báo tang, không làm phiền nữa."
"Đi thôi đi thôi." Hứa Tú Dương thở dài đưa mắt tiễn người đi xa.
Tiền Mộc Mộc từ trong bước ra, nhìn thấy phụ tử hai người đi xa, nàng bĩu môi nói: "Khi có chuyện nghiêm chính, Hứa Văn Lợi cũng xem như có chút đáng tin."
Nàng còn tưởng rằng Hứa Văn Lợi làm cái gì cũng đều là dáng vẻ ngốc nghếch, không ngờ đến chuyện lớn nghiêm túc chính đáng như này, trông vẫn còn rất đáng tin cậy.
"Dù sao loại chuyện này cũng không thể qua loa được, chắc hẳn đại ca cũng đã căn dặn rồi đi." Hứa Tú Dương vừa nói, vừa chống gậy đi vào trong nhà.
Tiền Mộc Mộc thuận tay đỡ người, không khỏi cảm thấy hơi thắc mắc.
"Bố chồng là một lão nhân nghiêm túc mà lại nhân từ như vậy, sao lại nuôi ra được một người ngốc nghếch như Hứa Văn Lợi chứ..."
Hứa Tú Dương bị câu nói này chọc cho cười.
"Có lẽ ngay từ khi sinh ra, tính cách của nó đã được định hình rồi, sau này có cố gắng sửa đổi thế nào, cũng chỉ là làm vẻ bề ngoài."
Tiền Mộc Mộc gật đầu tán thành.
"Lời này của thúc nói rất đúng đắn."