Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Mã A Muội cũng không dám gây chuyện không vui, trong tay đại tẩu còn nắm giữ bí mật của nàng ta, nếu làm ầm ĩ lên, không có lợi cho nàng ta.
Vạt áo của Tiền Mộc Mộc bỗng nhiên bị kéo một cái, nàng hơi cúi đầu, nhìn Hứa Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh, "Làm sao vậy?"
"Nương, không thấy Hạnh Phúc Hứa đâu cả." Hứa Tiểu Bảo, trên mặt mang theo vài phần lo lắng.
Lông mày của Tiền Mộc Mộc hơi nhíu lại.
"Con đã tìm chưa?"
Đầu nhỏ của Hứa Tiểu Bảo gật từng chút từng chút một, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, lo lắng không thôi.
"Tìm rồi tìm rồi, chính là tìm thế nào cũng không tìm thấy. Nương, người nói xem nó có thể đi đâu được chứ?"
"Con trước tiên đừng vội." Tiền Mộc Mộc tiện miệng an ủi, quay đầu tìm Hứa Gia Lăng, Hứa Gia Phục, Hứa Gia Tề hỏi.
Kết quả câu trả lời nhận được, đều là từ buổi chiều đã không nhìn thấy đâu.
"Này là làm sao vậy?" Hứa lão thái thái nhìn thấy dáng vẻ Tiền Mộc Mộc đi đông đi tây, mở miệng hỏi.
Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút.
Nói chuyện không thấy Hạnh Phúc Hứa đâu.
"Ôi da! Này thì phiền phức rồi." Hứa lão thái thái vỗ vào đùi một cái, trong mắt mang theo tiếc nuối, "Chắc là bị người khác tóm đi ăn thịt rồi, trong thôn bây giờ chỗ nào cũng thiếu lương thực, con ch.ó nhà con nuôi béo thế kia, không có ai để mắt mới là lạ."
"Sao có thể vậy được?!" Hứa Tiểu Bảo đột nhiên nổi giận, chân đạp lung tung trên mặt đất, hai tay vẫy qua vẫy lại, trong mắt hiện lên nước mắt.
Cô bé dùng sức kéo lấy y phục của nương thân nhà mình, "Nương, Hứa Hạnh Phúc không thể bị ăn, người nhất định phải cứu nó, nó cũng là một thành viên của nhà chúng ta! Nó không dễ dàng gì mới cuộc sống tốt lành, nếu bị ăn thịt, đáng thương biết bao nhiêu."
Nhìn bộ dạng vội vàng lo lắng của con bé, Tiền Mộc Mộc dịu dàng an ủi: "Được, ta đi tìm ngay bây giờ, con đừng vội, nhất định có thể tìm được."
Mấy hài tử đang ăn cơm, cũng vội đứng dậy, đồng loạt hô to muốn nói muốn đi tìm cùng.
Tiền Mộc Mộc chào ba vị lão nhân rồi nhấc chân chạy ra bên ngoài.
Mấy hài tử theo ngay phía sau, Lý Nha Nhi cũng muốn đi, lại bị ngăn cản.
Hứa lão thái thái vỗ vỗ bả vai của Lý Nha Nhi, nói thẳng: "Thân thể của cháu đi cũng chỉ thêm phiền phức thôi, vẫn nên đợi ở nhà đi."
"Vâng." Miệng Lý Nha Nhi đáp ứng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài, trái tim cũng bay ra ngoài.
"Đang ăn cơm tất niên đêm ba mươi mà cũng không ăn, chỉ để đi tìm một con chó, chuyện cười này thật là..." Mã A Muội thật sự không nhịn được, bĩu môi lẩm bẩm nói.
"Hơn nữa cũng đã không thấy cả nửa ngày rồi, con ch.ó này cho dù có tìm được cũng chỉ còn lại bộ xương, đúng thật là làm những chuyện phí công vô ích."
Bả vai của Mã A Muội bị vỗ một cái.
"Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là ngươi câm." Hứa Văn Hòa lạnh giọng quát mắng.
Mã A Muội hất cánh tay ra, miệng lẩm bẩm: "Thì ta nói cũng đâu có sai, bây giờ trong thôn có bao nhiêu người ăn không đủ no, cũng chỉ có đại tẩu có tiền thừa nuôi một con chó, quan trọng là còn mang con ch.ó ra khoe khoang khắp nơi, này không phải hay rồi, bị người bắt đi mổ thịt ăn rồi..."
Trong lòng Mã A Muội từ nãy đến giờ vẫn đang nhịn cơn tức, bây giờ không thấy người, da miệng nàng ta cứ động chạm lên xuống, liên tục không ngừng nghỉ.
Hứa lão đầu nghe thấy thì cau mày lại, thanh âm già nua nhàn nhạt nói: "Ngươi tốt nhất nhớ kỹ những lời mình đã nói, lát nữa khi đợi tức phụ lão đại về, ngươi nói lại trước mặt nàng một lần nữa đi."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Mã A Muội liền cứng đờ.
"Đúng, nhớ kỹ những lời ngươi đã nói!"
Hứa lão thái thái thuận theo lời của bạn già nhà mình, một tay cầm bát, một tay cầm đôi đũa, cũng không vội ăn cơm nữa, quát nói:
"Ngươi không nhớ được cũng không sao, lão bà tử ta tuy đã có tuổi, nhưng trí nhớ vẫn còn khá tốt, lát nữa ta nhất định sẽ thay ngươi truyền đạt lại cho tức phụ lão đại, ngươi đã nói cái gì."
Hai lão nhân đều lên tiếng chống lưng cho Tiền Mộc Mộc, Mã A Muội nào còn dám tuỳ tiện nói lung tung, nàng ta kéo khoé miệng cười gượng một tiếng, cúi đầu thành thật ngoan ngoãn ăn cơm trong bát, không dám nói bừa nữa.
Hứa Văn Hòa nhìn hai nhị lão với ánh mắt xin lỗi, tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
…
Bốn phía tối đen như mực, đưa mắt nhìn cũng không nhìn thấy cái gì, Tiền Mộc Mộc đứng trên một bờ dốc, hơi bối rối nhìn bốn phía, trời tối như này tìm cái gì cũng rất tốn công.
Dưới bờ dốc, ba bóng đen từ từ đi lên, tiếng nói cũng theo đó mà truyền đến.
"Thịt chó này thật ngon, ăn xong da bụng cả ta cũng căng phồng cả lên. Như thế này mấy ngày không ăn thịt cũng có thể chịu được."
"Ta cảm thấy quá béo, ăn xong miệng ta toàn là dầu mỡ, tối nay không ăn cơm trong nhà, ta còn phải tìm cớ qua loa cho xong chuyện."
"Các ngươi thật sự không sợ sao? Nếu Hứa thẩm thẩm tìm đến cửa tính sổ, hai người các ngươi không được chạy trốn, phải cùng đối mặt với ta."
Lời này vừa dứt, vang lên hai tiếng đáp ứng hời hợt cho có.
Tiền Mộc Mộc híp mắt lại, trong lòng lập tức hiểu ra, trốn trong chỗ tối lặng lẽ nhìn ba người đi lên.
Đợi đến khi khoảng cách đủ gần, nàng trực tiếp nhảy lên đá bay một cái!
Đa Hứa Ngật Đáp ở giữa đá ngã xuống đất.
Hai người còn lại, hai tay vòng quanh cổ.
Trên mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra nụ cười âm trầm, siết chặt cánh tay dùng sức kéo, "Gan của ba người các ngươi lớn thật đấy, muốn c.h.ế.t như thế nào? Nói đi."
Một cú đá vào eo, Hứa Ngật Đáp đau đến nỗi lăn qua lăn lại trên mặt đất, căn bản không thể đứng dậy được.
Vương Cẩu Đản và Lưu Đại Tráng cũng bị vòng chặt, hai người bọn họ liều mạng vùng vẫy, cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của cánh tay.
Không chỉ như vậy, cổ của bọn họ còn bị véo mạnh mấy cái, đau đến nỗi hai người bọn họ liên tục hít khí lạnh.
Cánh tay vòng tay lại, Tiền Mộc Mộc như bỡn cợt mà xoay hai người bọn họ tận mấy vòng, tiếp đó giơ tay cho mỗi người một cú đấm, đ.ấ.m thằng vào mặt, không chút hạ thủ lưu tình, đều đánh vào chỗ chết.
Ba tên kia chen vào cùng một chỗ, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiền Mộc Mộc, m.ô.n.g ngồi xổm trên mặt đất dùng sức trượt về phía sau, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Đốt ngón tay bị bẻ vang lên răng rắc, Tiền Mộc Mộc xoay cổ, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự nghiến răng căm hận vô tận.
"Ta đã từng cảnh báo các ngươi, bảo các ngươi đừng có động vào bất cứ người hay vật gì của nhà ta, các ngươi đều coi như gió thoảng bên tai sao?"
"Không phải ta! Chó không phải ta trộm!" Vương Cẩu Đản vội vàng phủ nhận quan hệ, trên nở nụ cười mang theo vài phần nịnh hợt, "Hứa thẩm thẩm, ta không làm gì cả, ta chỉ bị gọi đi ăn thôi, ta chỉ ăn vài miếng, thật sự chỉ vài miếng."
Hứa Ngật Đáp liếc nhìn Vương Cẩu Đản một cái, trong lòng mắng thầm một câu thứ chó phản bội, hắn cũng mở miệng giải thích: "Cũng không phải ta bắt, ta thậm chí còn chưa g.i.ế.c nó, chuyện này cũng không phải là ý của ta, tất cả đều là Lưu Đại Tráng muốn mời chúng ta ăn đồ ngon."
Đồng tử của Lưu Đại Tráng hơi rung động, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn ta hơi hé miệng, giơ tay chỉ vào hai người.
"Hai người các ngươi!"
"Rõ ràng từ ban đầu, chính là hai người các ngươi xúi giục ta đi trộm chó, còn đe dọa ta nói, nếu như ta không đi trộm chó, các ngươi sẽ không chơi cùng ta nữa, bây giờ các ngươi lại nói những lời như này, các ngươi đúng thật là không biết xấu hổ!"