Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão bà khom lưng, trong mắt nồng đậm ý khổ, "Xin hỏi Hứa lão đại phu có ở đây không?"

Hứa lão đại phu.......

Đó chính là nói Tam thúc đi.

Tay Tiền Mộc Mộc mở khóa cửa, miệng nói: "Các ngươi là đến khám bệnh sao? Tam thúc có chút chuyện riêng, lát nữa mới về."

Đẩy cửa bước vào.

Nàng bưng hai chén trà nóng đến.

"Uống trà trước đi, đợi một chút."

Lão bà nói tiếng cảm ơn, nhận lấy ngồi xuống.

Nam hán tráng niên kia, cũng cầm ghế đẩu để dưới m.ô.n.g rồi ngồi xuống.

Sắp xếp cho khách xong, Tiền Mộc Mộc đi vào nội đường mang cái nia tròn đựng dược liệu ra, đặt lên giá trong viện phơi nắng.

Lại quét viện một chút, quay đầu vào trong phòng xay dược liệu.

Bận rộn một hồi, cũng chưa thấy Hứa Tú Dương về.

Đứng ở cửa nhìn ra một cái, hoàn toàn không thấy bóng người.

Tiền Mộc Mộc bước vào trong gian chính, mở miệng hỏi: "Xin hỏi hai vị đến khám bệnh sao? Nếu như vậy, ta cũng có thể xem một chút."

Lão bà đặt chén trà xuống, cười ngượng ngùng, "Chúng ta là người bên phía nương gia, hôm nay đến đây là có chút chuyện, muốn xin Lâm lão đại phu."

Giọng vừa rơi xuống, tráng hán bên cạnh kéo tay cáo của lão bà một cái, mặt lộ vẻ không vui nói: "Di mẫu, chuyện riêng của nhà mình, ngươi nói với một người ngoài làm cái gì?"

Lão bà ngẩn người một lúc, cười đầy ý xin lỗi.

"Xin lỗi, khuê nữ ngươi làm việc đi, không cần quan tâm chúng ta."

Người bên phía nương gia…

Cũng chính là người bên phía gia, của thê tử mất sớm của Tam thúc sao?

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Cũng không hỏi nhiều.

Ngồi sau bàn, xem ghi chép tay trước đây Tam thúc viết.

Bên ngoài, một người che bụng bước vào.

"Hứa đại phu, bụng ta vừa đau vừa tức, ngươi mau xem giúp ta!"

Tiền Mộc Mộc nghe thấy, đặt sách y và bút giấy sang một bên, cầm đồ bắt mạch ra đặt vào vị trí, vỗ vỗ lên mặt bàn đối diện.

"Ngồi xuống, đặt tay lên."

Người kia làm theo.

Hơi bắt mạch một lúc.

Nàng thu tay lại.

Cầm bút lông nhúng mực, viết triệu chứng lên sổ ghi chép y lý, miệng không ngừng nói: "Ngươi đây là bị tắc ruột, lấy một thang thuốc tiêu hóa về uống trong ba ngày là được."

Lương thực trong thôn càng ngày càng khan hiếm, nhiều nhà đều phải trộn đất với cháo ngô để nấu chung.

Ăn thường xuyên cũng không tiêu hóa được, dần dà thành tắc ruột.

Người kia nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.

"Còn tưởng là bệnh gì lớn chứ, hóa ra là tắc ruột sao, vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

Dược liệu tiêu hóa thông thường, Tiền Mộc Mộc bốc tận mấy phần để vào.

Thuận tay lấy một thang từ bên cạnh tới, đưa dược liệu cho đối phương.

Cách sắc thuốc và lượng nước thêm vào, đều nói rõ ràng.

Người kia liên tục gật đầu, trả xong tiền liền rời đi.

Phía sau lại có mấy người bệnh đến liên tiếp, Tiền Mộc Mộc đều bắt mạch cho từng người một, liên tiếp mấy người đều bị tắc ruột, có một người bị bệnh ở thắt lưng…

Nàng vừa khám bệnh xong cho bệnh nhân xong đang bốc thuốc, Hứa Tú Dương và Toàn Bách Xuyên cùng đến.

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái.

Tay chân bận rộn, cũng không chào hỏi.

Hứa Tú Dương bước qua ngưỡng cửa, vén tay áo chuẩn bị làm việc.

Từ trong phòng truyền ra một tiếng gọi:

"Tỷ phu, ngươi còn nhớ ta không?"

Hứa Tú Dương hơi quay đầu lại, mới phát hiện trong phòng hóa ra còn có người khác.

Ông ấy híp mắt nhìn, qua một lúc lâu, cũng không tìm thấy người này, trong ký ức của mình.

 

"Ngươi là vị nào?"

Lão bà khom lưng, bước chân run run bước qua, có hơi kích động chỉ vào chính mình nói: "Ta đây! Phùng gia, Phùng Tiểu Quyên."

Hứa Tú Dương cau mày, suy nghĩ rất lâu.

Mới mơ hồ nhớ ra có người này.

Biểu cảm của ông ấy nhàn nhạt, "Có chuyện gì không?"

Bốn mươi năm không qua lại với Phùng gia, khiến ông ấy quên người và chuyện của Phùng gia từ sớm.

Năm ngoái hạn hán mất nước lại mất lương thực, năm nay lại có tuyết rơi mưa đá, vào lúc này lại tìm đến cửa, ông ấy quả thật sự không nghĩ tới có thể có chuyện tốt gì.

Phản ứng quá lạnh nhạt, khiến Phùng Tiểu Quyên có hơi lúng tay tay chân.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Việc của tỷ ta năm đó..."

Chưa nói xong nửa câu, Hứa Tú Dương lạnh lùng cắt ngang.

"Có chuyện thì nói, nếu không thì... cửa ở chỗ kia."

Rõ ràng là đuổi người đi…

Thanh niên tráng hán bên cạnh có hơi không nhìn được, lên tiếng chửi lại:

"Ngươi đây là thái độ gì?! Dù sao đi nữa Phùng gia chúng ta cũng là thân thích với người. Hơn nữa đến nhà là khách, có người đối xử với khách như ngươi sao?"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Phùng Tiểu Quyên kéo cánh tay của tráng hán, trong mắt hàm chứa ý xin lỗi nhìn Hứa Tú Dương, "Hứa đại phu, hài tử này tính tình nóng nảy, ngươi đừng so đo với nó."

Vừa nhìn thấy người Phùng gia, liền làm Hứa Tú Dương không thể không nhớ lại một số chuyện cũ từ nhiều năm trước.

Ông ấy giơ tay xoa mi tâm, sắc mặt có hơi mệt mỏi.

"Nếu như không phải đến khám bệnh, thì ra ngoài đi."

"Ai thèm ở lại đây chứ!"

Thanh niên tráng háng vẻ mặt khinh thường, kéo tay Phùng Tiểu Quyên lôi ra ngoài, "Ta đã nói ông ấy chính là lòng dạ sắt đá, sẽ không muốn gặp chúng ta, ngươi cứ không tin, còn muốn đến đây chịu khổ..."

Nhìn nhìn Hứa Tú Dương, lại nhìn thanh niên tráng hán, Phùng Tiểu Quyên có hơi tiến thoái lưỡng nan, cân nhắc một chút, ném lại câu "Hứa đại phu ngươi làm việc trước đi, ngày khác ta lại đến." rồi rời đi.

Nhìn người rời đi, Tiền Mộc Mộc nhìn Hứa Tú Dương đứng đó, không chút động đậy, nàng mím môi.

"Tam thúc, thúc không sao chứ?"

Hứa Tú Dương yếu ớt vô lực mà xua xua tay.

"Không sao."

Ngồi xuống ghế, ông ấy xoa dịu nỗi trầm uất trong lòng.

Toàn Bách Xuyên rất có nhãn lực, cực kỳ chu đáo bưng một chén trà đến.

"Tam gia gia, uống trà."

Hứa Tú Dương bưng chén trà kia lên, gõ gõ nắp vào thành chén, phát ra tiếng vang giòn giã, nhưng cũng không uống.

Hai người Tiền Mộc Mộc, Toàn Bách Xuyên liếc mắt nhìn nhau.

Không ai phá vỡ sự im lặng.

Lặng lẽ làm việc.

Hứa Tú Dương ngồi yên thời gian một chén trà, đột nhiên mở miệng hỏi: "Đại chất nhi tức, tình hình bến phía Từ thị thế nào rồi?"

Những ngày này Từ thẩm tử có thai, giống như cố ý tránh Tiền Mộc Mộc, không gọi nàng đến bắt mạch, mà bí mật nhờ vả Tam thúc.

Nhưng mấy ngày nay chân cẳng của Tam thúc không tiện, chuyện này chỉ có thể nhờ nàng.

Tiền Mộc Mộc nghe thấy, muốn nói hai ngày nữa chọn thời gian đi xem, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạc lõng mất mát của đối phương, lời nói trong cổ họng bật ra lại trở thành:

"Thúc nhắc vừa đúng lúc, con đang định bây giờ liền đi."

Nàng nghĩ một lát, lại gọi: "Toàn Bách Xuyên, ngươi đi cùng ta."

"Hả?"

Toàn Bách Xuyên ngẩng đầu từ đống thảo dược lên, "Người đi cuối thôn bắt mạch, ta đi làm cái gì?"

"Bảo ngươi đi thì đi, nào có nhiều lời như vậy?"

Không cho người ta thời gian phản bác, Tiền Mộc Mộc nắm cổ áo sau của Toàn Bách Xuyên, nhấc người lên, "Nhanh lên, cầm hòm thuốc, sư phụ đưa ngươi đi mở mang kiến thức."

"Ồ."

Ba người trong y quán, địa vị của Toàn Bách Xuyên là thấp nhất, lời của sư phụ hắn cũng không dám từ chối, chỉ có thể thành thật cầm hòm thuốc theo sau.

Trước khi Tiền Mộc Mộc ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa viện lại.

Hứa Tú Dương cúi đầu, hai tay mân mê chén trà, cong cánh môi kéo da mặt, lộ ra cười thê lương.

Suy nghĩ ông ấy cũng đã một đống tuổi rồi, vậy mà còn phải để tiểu bối tuổi lo lắng thay cho mình, người làm trưởng bối như ông ấy... đúng thật là thất bại đủ đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK