Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người có tiếng nói nhất trong thôn đều đã đi, mọi người quay đầu nhìn nhau, nhiều người ban nãy chỉ thích coi chuyện náo nhiệt mà không sợ chuyện lớn, trên mặt đều lộ ra vẻ áy náy, cũng có một vài người không thèm để ý.

Trong đám người, có người lên tiếng.

"Bây giờ là tình hình gì, chẳng lẽ măng rừng không đào nữa sao? Nhà ta còn đang trông chờ vào bảo vật này cứu mạng!"

"Trưởng thôn và Lý Chính đều đã đi rồi, còn đào cái gì nữa chứ. Để ta nói, đều tại mấy người lắm miệng các ngươi, bình thường đã thích nói xấu người khác, loại chuyện phải trái rõ ràng như thế này cũng không biết tiết chế, bây giờ chọc Lý Chính tức giận rồi đi."

"Người nào gây ra chuyện thì người đó chịu trách nhiệm, ta khuyên các ngươi mau đi gọi trưởng thôn và Lý Chính về. Các ngươi hại mọi người đều không có gì để ăn, đúng thật là đủ ích kỷ."

"......"

Hiện trường hỗn loạn thành một đoàn, Tiền Mộc Mộc cũng vòng qua con đường nhỏ rồi đi.

Dù sao địa điểm của măng rừng nàng đã cung cấp rồi, về phần chọc giận trưởng thôn và Lý Chính, chuyện cúi đầu gọi người về, nàng cũng không muốn quan tâm.

Nàng không phải là thánh mẫu, bị người ta nói xấu, còn chủ động nói không sao.

......

Hứa gia cuối thôn.

Buổi tối, từng sợi ánh vàng ở phía chân trời xa xa, xuyên qua mây trắng chiếu xuống mặt đất, khoác lên nó một tấm voan mỏng rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.

Trong phòng bếp mùi cơm thơm phức, Tiền Mộc Mộc bày món ăn ra.

Một tô thịt thỏ xào lăn to, gà hầm khoai tây.

Rau xanh xào tỏi, thịt băm cà tím.

Cơm khoai lang, đĩa hoa quả tươi.

Món ăn đều được bày lên bàn, bắt đầu ăn!

Tiền Mộc Mộc gắp một miếng đùi gà to, bỏ vào trong bát của Hứa Gia Phục, quan tâm kiểu lão mẫu thân: "Ở học đường ăn có ngon không? Tiên sinh dạy những thứ gì?"

Hứa Gia Phục cắn một miếng thịt, hương thịt lan tỏa trong miệng, thịt gà tươi ngon, nhiều cay nhiều dầu nhiều không ngừng kích thích vị giác, nó không khỏi hạnh phúc mà híp mắt lại.

Nuốt miếng thịt trong miệng, nó vội vàng nói: "Đều rất tốt, chỉ là Tô tiên sinh khẩu vị thanh đạm, mỗi lần ăn con đều cực kỳ nhớ cơm người nấu, người nấu thật sự là siêu cấp ngon."

"Bây giờ tiên sinh bắt đầu dạy sách luận, mỗi lần tiên sinh đều kéo dài tiết, phải rất lâu mới cho bọn con nghỉ ngơi, rất mệt."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giơ tay xoa xoa đầu thằng bé, Tiền Mộc Mộc nói bằng giọng ôn hòa: "Có thể học được thứ gì đó là tốt."

Lúc ban đầu nàng còn rất lo lắng, hài tử Tiểu Phục này đến học đường của Tô tiên sinh, có thể không học được gì, bây giờ xem ra Tô tiên sinh vẫn có chút học thức.

Hai hài tử trong nhà đều đi học đường, không thể đối xử bất công, Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn Hứa Gia Lăng, "Ở học đường thế nào? Có thể thích ứng được không?"

Hứa Gia Lăng hơi gật đầu.

"Cũng tạm."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Từ trưa ở trên trấn, nàng đã nhận ra.

Tiểu tử này, hình như có chút ý kiến với nàng…

Hứa Gia Phục ngồi ở bên cạnh, nhận ra thái độ lạnh nhạt của tam ca nhà mình, nó vội vàng xen lời vào: "Tam ca rất thông minh, tiên sinh luôn khen huynh ấy, nhưng tiên sinh rất ít khi khen con, con nhìn mà thấy ghen tỵ."

"Không sao không sao, Tiểu Phục nhà chúng ta cũng rất thông minh." Tiền Mộc Mộc khen ngợi, đứng dậy lại gắp một đũa thịt thỏ, bỏ vào bát Hứa Gia Phục, "Ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể."

Hứa Gia Phục ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng."

Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút.

Liên tiếp đứng dậy, gắp thức ăn cho mọi người.

Mỗi một người nhìn vào món ăn trong bát, đều rất ngọt ngào nói cảm ơn.

Chỉ có Hứa Gia Lăng, mặt đầy vẻ thâm trầm.

Đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, khi nàng nhìn qua thì lại nhanh chóng né tránh, giả vờ như không có chuyện gì mà ăn cơm trong bát.

Tiền Mộc Mộc nhún nhún vai.

Cũng không hỏi nhiều.

Ăn cơm.

Ăn bữa tối xong, trời cũng tối.

 

Tiền Mộc Mộc cầm một nắm hạt dưa, định đi dạo tiêu cơm. Nói với Lý Nha Nhi một tiếng, nàng bước qua ngưỡng cửa ra ngoài.

Dọc theo con đường từ cuối thôn đến đầu thôn, từ từ đi dạo.

Phía sau, truyền đến một tiếng động nhỏ.

Nàng vô thức quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Hứa Gia Lăng nắm chặt góc áo, mắt nhìn chằm chằm vào nàng, mang theo một loại cố chấp và bướng bỉnh, như có ngàn vạn lời muốn nói với nàng, nhưng lại không muốn cúi đầu.

Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, trong đôi mắt đó dường như lấp lánh ánh nước mắt như có như không…

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc ngưng lại một chút.

Hoàn toàn quay người lại, đối diện phía bên kia.

Giơ tay lên, mở miệng gọi nhẹ: "Tiểu Lăng, lại đây."

Hứa Gia Lăng bước chân chậm chạp, sau một khắc mới nhấc chân bước lại gần.

Tiền Mộc Mộc bao bọc lấy bàn tay hơi lạnh của thằng bé vào lòng bàn tay mình, nàng cúi thấp người, nhìn vào gương mặt nhỏ với ngũ quan lập thể kia, dịu dàng nói: "Chuyện của Ngô thẩm tử kia, sau này ta cẩn thận suy nghĩ lại, ta quả thật làm không đúng lắm."

Nói rồi, nàng nhấc váy ngồi xổm xuống.

Lôi một chiếc khóa bình an từ trong tay áo ra.

Cởi dây buộc quấn quanh, đeo cho thằng bé.

"Mấy ngày trước ta vào trong huyện một chuyến, ta mua khóa bình an cho các con, đây là phần của con, con tha thứ cho ta có được không?"

Cúi đầu nhìn chiếc khóa vàng treo trên cổ, Hứa Gia Lăng mím môi, "Người không tức giận sao?"

Lúc đó thằng bé cảm thấy rất oan ức, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.

Sau đó nãi nãi cũng nói với thằng bé, nương vì thằng bé đùng đùng đến nhà tứ thẩm thẩm, ồn ào làm lớn chuyện một trận.

Chuyện Ngô thẩm tử bắt cóc thằng bé, nương một chút cũng không sai. Nhưng thằng bé vì chuyện này mà nổi nóng, cố ý giận dỗi không ăn cơm, còn trốn tránh nói muốn đi học đường…

Lời nói do giận dữ nói ra, nương cũng nghiêm túc suy nghĩ, còn tốn tiền gửi thằng bé đến học đường, chỉ là để hoàn thành suy nghĩ muốn muốn đi học đường của thằng bé.

Thằng bé đúng thật là không hiểu chuyện đến cực điểm.

Trong lòng nương, chắc chắn đã có khoảng cách với thằng bé…

Tức giận?

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

"Tại sao ta lại phải giận?"

Hứa Gia Lăng mím môi.

"Con nổi nóng với người, còn so sánh với nhị ca."

Mi mày Tiền Mộc Mộc giãn ra, bỗng nhiên hiểu ra.

Nàng nở một nụ cười nhạt, như một tia nắng chiếu xuống trong mùa đông giá rét, ấm áp, khiến lòng người cũng không khỏi trở nên ấm áp theo.

"Ta là nương con, con nổi nóng với ta rất bình thường. Về phần chuyện của Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Lăng con cũng đừng quá bận tâm, nương sẽ đối xử công bằng với mỗi người các con. Cho nên, con tin tưởng ta được không?"

Mãi băn khoăn suốt một tháng, giờ khắc này được hóa giải, Hứa Gia Lăng bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, giống như một tảng đá lớn rơi vào trong bụng, lông mày cũng theo đó mà thả lỏng.

Tiền Mộc Mộc nhìn thấy trong mắt, khóe miệng cong lên một độ cung nhàn nhạt.

Đúng thật là một hài tử ngốc.

Nàng đứng dậy nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ đó, nắm một tay kéo đi về phía trước.

Phía trước, một bóng người vội vã đi đến.

"Sư phụ, mau đến từ đường."

Sắc mặt của Toàn Bách Xuyên hồng hào khỏe mạnh, khí sắc rất tốt, hai tay hắn chống hông, khi đi đến hơi vội, n.g.ự.c khẽ phập phồng, trong mắt mang vài phần hưng phấn: "Trưởng thôn và Lý Chính gọi người đến, mọi người muốn xin lỗi người đấy!"

Tiền Mộc Mộc không rõ ý tứ mà cười một chút.

"Đám người đó nhanh như vậy đã bàn bạc xong rồi?"

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng còn phải mất một khoảng thời gian nữa, không ngờ lại nhanh như vậy, trái lại khiến nàng nhìn cao hơn một bậc.

Chẳng qua này cũng nói ra, nhà những người đó thật sự hết lương thực, không thể không cúi đầu xin hòa giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK