Nghe Giang Nguyên hỏi, Tuyên Tử Nguyệt thoáng chần chừ một chút rồi hỏi.
Giang Nguyên hít vào một hơi, sau đó nói:
- Không phải các người đang luyện một công phu đặc biệt chứ?
- Công phu đặc biệt? Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người, sau đó đáp: - Vâng, chúng tôi có được một bô công phu đặc biệt.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt thừa nhận, tim Giang Nguyên đập mạnh, nói:
- Nội công?
- Vâng, chính là nội công.
Tuyên Tử Nguyệt lên tiếng:
- Kỳ thật thì thực lực của anh không tệ. Chỉ là anh. không tu luyện nội khí. Không có nội khí, chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần, cho nên anh mới không đánh lại bọn họ.
~ Nội khí.
Giang Nguyên dùng sức căn môi, trong lòng không cam, nhưng hắn cũng biết, loại nội công này tuyệt đối rất khó học. Ít nhất mấy năm qua hắn gặp không ít cao thủ. Đối mặt với những cao thủ này, hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi.
Nhưng lần này, gặp Tiền Lập Nguyên, còn có Tề Nhạc Minh, khi Giang Nguyên đối mặt với họ, chưa chiến đã nghĩ đến việc không thể chiến thắng. Đương nhiên, Tiển Lập Nguyên là do đã bị thương trước đó. Nếu không, cho dù bị Giang Nguyên đánh lén, tuyệt đối cũng không có biện pháp giết chết được Tiền Lập Nguyên.
Nhiều cao thủ như vậy, nhưng hắn chỉ mới gặp có ba cao thủ luyện nội khí, bao gồm cả Tuyên Tử Nguyệt. Điều
này khiến Giang Nguyên không khỏi nản lòng thoái chí.
Bên kia, Tuyên Tử Nguyệt dường như cảm nhận được sự không cam lòng của Giang Nguyên, khẽ thở dài:
- Giang Nguyên, anh đã rất không tệ rồi. Hơn nữa, trong tình hình chung, anh sẽ không gặp phải những loại người như vậy. Người như chúng tôi rất ít, cho nên anh đừng nghĩ ngợi lung tung.
Giang Nguyên cười khổ. Đúng vậy, rất ít, và bây giờ tôi cũng chỉ mới gặp có ba người.
- Ừm, không có việc gì, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Giang Nguyên cười nói:
- Còn việc gì nữa không? Bây giờ tôi phải làm việc.
- Không có việc gì. Anh không sao là tốt rồi. Tuyên Tử Nguyệt cười nói:
- Lần trước cảm ơn anh rất nhiều. Chờ tôi trở về trường, tôi sẽ mời anh ăn cơm.
~ Được.
Cúp điện thoại, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt hiện lên sự đắng chát. Hắn vốn tưởng rằng sau khi biết rõ tình huống, chung quy hắn sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng sau khi nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, hắn cảm giác loại khả năng này rất nhỏ.
Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt cũng cầm điện thoại di
động, trầm mặc. Mặc dù tiếp xúc với Giang Nguyên không nhiều lắm, nhưng cô có thể hiểu được Giang Nguyên là người có bao nhiêu kiêu ngạo.
Nếu không, với tính cách của Giang Nguyên, tuyệt đối sẽ không hỏi cô vấn đề kia.
Nhưng hết thảy sẽ không có khả năng, ngoại trừ giống như nhà cô, nhận được truyền thừa. Người ngoài chưa từng có ai học được công pháp này.
Còn cô thì không có khả năng trợ giúp hắn.
- Anh ấy nhất định sẽ rất khó chịu.
Nghĩ đến gương mặt lúc nào cũng mỉm cười tự tin của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt khế thở dài.
Chỉ là, Giang Nguyên không có giống như Tuyên Tử Nguyệt đã tưởng tượng. Mặc dù hắn có chút thất vọng, nhưng không có nghĩa là hắn tuyệt vọng, tổng vẫn còn phương pháp khác. Anh có nội khí, nhưng anh vẫn còn chưa luyện đến kim cương bất hoại.
Gia năm đó cầm súng trong tay, một mình chiến đấu không sợ người nào. Cho dù tốc độ của anh có nhanh đi chăng nữa, phản ứng có linh hoạt đi chăng nữa, chung quy vẫn không thoát khỏi súng.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó bước vào phòng khám bệnh.