Khi những thân ảnh chạm vào nhau. Lập tức phát ra tiếng kêu và huyết hoa văng ra.
Đợi mọi người tách ra, không ai có thể nghĩ đến tình huống sẽ thảm thiết như thế.
Ngay cả sắc mặt Tê Nhạc Minh bên cạnh cũng biến đổi. Y thật sự không ngờ tình huống sẽ là như vậy.
Giang Nguyên đứng im tại chỗ, hơi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trước ngực là một mảnh đỏ tươi.
'Từ mũi dao trong hai tay của hắn chậm rãi nhỏ xuống mấy giọt máu.
Ánh sáng phát ra từ bàn tay trái có chút mờ xuống, nhưng sau khi huyết quang rơi xuống, liền khôi phục lại ánh sáng như ban đầu, ánh sáng khiến cho người ta lạnh cả người.
Ánh sáng xanh đen ở tay phải cũng có một màu đỏ sậm, sau khi huyết quang chảy xuống, chỉ còn lại một màu xanh đen, giống như ánh sáng phát ra từ địa ngục.
Nhìn Giang Nguyên đứng chính giữa phát ra hàn ý khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng, tất cả đều ngẩn cả người. Cho đến khi chung quanh vang lên tiếng ngã xuống, mọi người mới giật mình tỉnh lại.
Bịch bịch bịch.
'Tám người ngã xuống mất ba người. Một người ôm ngực, một người ôm cổ, người còn lại thì không một tiếng động ngã xuống đất.
- Tại sao lại như vậy?
Tê Nhạc Minh lẳng lặng nhìn ba người nằm trên mặt đất, không thể tin được mà lắc đầu, kinh hãi thì thào.
Không ai có thể nghĩ đến, tám cao thủ vây công
Giang Nguyên, chỉ dưới một chiêu đã giết chết mất ba người.
Mọi người đều quay sang nhìn Giang Nguyên. Từ sắc mặt và vết thương trên ngực của hắn, mọi người đều nhìn ra được Giang Nguyên đang bị thương rất nặng, nhưng thật không ngờ hắn chấp nhận bị trọng thương để đổi lại ba mạng người.
Nhưng Giang Nguyên vẫn còn đứng im, trong khi đối thủ có đến ba người chết, rốt cuộc thì hắn bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào?
Mọi người mơ hồ nhìn thấy Giang Nguyên cúi đầu, nhưng khóe miệng của hắn không ngừng chảy ra dòng máu đỏ sậm, chảy xuống cẵm, cổ, ngực, khiến cho ngực của hắn bị nhuộm đỏ thêm một phần.
- Giang Nguyên.
Nước mắt Tuyên Tử Nguyệt tuôn ra như mưa, ra sức. giấy dụa, nhưng cô vừa mới nói được một nửa, thân hình liền mềm oặt xuống.
Phía sau cô, Tuyên Vân thu tay lại, sắc mặt lạnh lùng, giống như vừa rồi không phải là ông ta đánh cú đánh đó.
Một tiếng của Tuyên Tử Nguyệt khiến cho Giang Nguyên thoáng tỉnh lại một chút, chậm rãi quay đầu lại, hướng đến nơi phát ra thanh âm. Khi ánh mắt của người Tuyên gia đang dìu Tuyên Tử Nguyệt chạm phải ánh mắt của Giang Nguyên, nhất tề rùng mình một cái. Bởi vì ánh mắt của Giang Nguyên lạnh như băng, không hề có bất kỳ tình cảm nào, chỉ có sát ý mà thôi.
Hơn nữa khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, giống như huyết Tu La trên chiến trường, khiến người ta không rét mà run.
Điều này làm cho những người chạm phải ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy có một luồng sát ý xông thẳng vào đầu, khiến cho người ta lạnh cả người.
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Nguyên khi nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt, dường như thoáng ôn hòa một chút. Sau khi xác nhận Tuyên Tử Nguyệt chỉ ngất đi, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.
Lúc này, năng lượng trong cơ thể Giang Nguyên rất nhanh vận chuyển. Hắn bị thương tại phổi, lúc này đang dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được dần lành lại, ngay cả mấy cái xương sườn bị gãy cũng tự động nối liền.
Nhưng đầu óc Giang Nguyên vẫn thanh tỉnh như cũ. Hắn có thể cảm giác được năng lượng tích trữ đang nhanh chóng giảm xuống. Mỗi một lần hít thở, hắn cảm thấy đau vô cùng, nhưng dần dần giảm bớt.
- Tốt nhất là giết chết hắn, giết chết hắn.
Lúc này, Tê Nhạc Minh mới hồi phục lại tinh thần, nhìn năm cao thủ còn lại, quát lớn.
Nghe tiếng quát của Tê Nhạc Minh, ánh mắt của năm cao thủ còn lại liền bốc lên hỏa quang. Kỳ thật bọn họ biết rõ, tiểu tử trước mắt có thể một chiêu giết chết ba người trong số họ, nhưng cũng bởi vì bọn họ quá mức khinh thường đối phương, tưởng rằng bị tám người vây công, đối phương sẽ không có lực hoàn thủ. Nhưng thật không ngờ tốc độ đối phương lại kinh khủng như vậy, thậm chí dùng cả tính mạng của mình, hoàn toàn không thèm phòng ngự, toàn lực ra tay, đánh chết cả ba người.