'Tới gần ngửi mùi hương nhàn nhạt, xác nhận đã đến lúc, Giang Nguyên mới cẩn thận bưng ấm thuốc, rót thuốc bên trong ra.
Chỉ vừa một chén nhỏ, Giang Nguyên bưng thuốc, đi theo phía sau Dương Vân Dương, vội vàng mang cho ông lão họ Dương đang chờ trong phòng đọc.
Nhìn Giang Nguyên bưng chén thuốc cẩn thận, đặt lên bàn đọc sách của mình, ông lão họ Dương cũng không bê lên ngay mà nhìn về phía Giang Nguyên, ánh mắt lộ vẻ mỉm cười, nói lời cảm ơn:
- Thầy thuốc Giang, cậu vất vả quá rồi!
Giang Nguyên mỉm cười, gật đầu nói:
- Dương lão khách sáo rồi... Tôi chỉ tận lực với chức trách của mình mà thôi! Mời ngài uống thuốc đi. Thuốc
lạnh thì hiệu quả cũng giảm. Để tôi còn phải giúp ngài thúc đẩy sức thuốc, đồng thời dùng hết sức đẩy độc...
- Tốt...
Ông lão họ Dương cũng không khách sáo thêm nữa, uống hai ba hớp hết chén thuốc.
Nhìn chén thuốc đã được ông lão họ Dương uống hết, Giang Nguyên gật đầu, sau đó cười nói:
- Dương lão... Mời tới nằm xuống bên này, tôi chuẩn bị tận tâm đẩy độc cho ngài!
Dương Vân Dương một bên vội vàng tiến đến, dìu ông lão họ Dương nằm xuống phản, sau đó nhìn Giang Nguyên, nói:
- Có cần cởi quần áo không? - Cần chứ... Cởi hết...
Giang Nguyên chậm rãi gật đầu, đồng thời nhìn về phía Dương Vân Dương, nói:
~ Trưởng ban, mời ông bố trí thầy thuốc, chuẩn bị dụng cụ truyền dịch, để có thể còn cần bổ sung dịch và năng lượng cho ông lão.
- Tốt tốt... Tôi lập tức bố trí ngay...
Dương Vân Dương vội vàng gật đầu, nói dứt lời liền cầm điện thoại trên bàn đọc, bấm một dãy số, nói vài câu, sau đó gật đầu với Giang Nguyên, xong liền tiến lên giúp ông lão họ Dương cởi toàn bộ quần áo.
Ông lão họ Dương cởi hết quần áo xong, nằm lên trên phản, mặt cũng không có vẻ gì lo lắng lắm, chỉ mỉm cười nhìn Giang Nguyên nói:
- Thầy thuốc Giang, nhờ cậy cả vào cậu đấy!
Giang Nguyên gật mạnh đầu, sau đó lấy một ống châm to bằng cánh tay trong túi ra. Lúc này hắn mở ra khiến Dương Vân Dương ở cạnh càng hoảng sợ. Bên trong toàn bộ đều là châm bạc, phải tới trăm cây, lóe sáng khiến người ta hoa mắt.
Đây là châm bạc tinh khiết mà Giang Nguyên cố ý mua từ Đồng Nhân Đường, không phải loại châm bạc pha thép hiện tại. Muốn giải độc, đẩy độc thì thế nào cũng phải dùng loại châm bạc tinh khiết này. Thật ra trong truyền thuyết, cung đình cổ đại đều thích dùng châm bạc thử độc, cũng không phải hoàn toàn đúng, chẳng qua là do bên ngoài hiểu nhầm mà thôi.
Bạc tinh khiết có tác dụng phát hiện độc, phối hợp với một số phương pháp và thuốc đặc thù thì có thể nhận ra một số độc tố tồn tại. Mà hiện tại Giang Nguyên muốn làm là phối hợp thuốc, đẩy Tiêu Mệnh Độc trong cơ thể của ông lão họ Dương ra bên ngoài. 𝙏ruyệ𝑛 hay? 𝙏ìm 𝑛gay 𝐭ra𝑛g chí𝑛h [ 𝙏 𝐑 u 𝖬 𝙏 𝐑 𝖴 Y 𝐸 𝑁﹒V𝑁 ]
- Thầy thuốc Giang, thủ pháp của cậu rất tốt... Không. đâu một chút nào...
Mặc dù không thấy trên người mình đã bị châm bao nhiêu châm bạc nhưng ông lão họ Dương có thể cảm nhận được, ở đầu, ngực, bụng và tứ chỉ của mình đều được Giang Nguyên châm ít nhất bao mươi chỗ. Thậm chí ông cũng có thể xác nhận một số huyệt vị được Giang Nguyên châm, ví dụ như:
- Bách Hội, Nhân Trung... Chỉ là Giang Nguyên châm mấy chục cây như vậy, ông lão họ Dương vẫn không hề có cảm giác đau đớn rõ ràng, chỉ hơi tê tê một chút thôi.
Dương Vân Dương đứng bên cạnh lúc này đầu đã đầy mồ hôi. Nếu không phải ông đủ tín nhiệm Giang Nguyên thì nhất định không thể cho hắn tiếp tục châm nữa. Ba bốn mươi cây châm cắm lên thân thể cũng thật sự dọa người rồi.
Chẳng qua còn may là lúc này mặc dù ông lão họ. Dương bị châm mấy chục cây châm bạc rồi nhưng vẻ mặt lại không đau đớn chút nào, hơn nữa nói năng cũng vẫn rất có tinh thần, lúc này mới khiến Dương Vân Dương thoáng buông lỏng một chút.
- Túc tam lý, Trùng dương, Ẩn bạch...
Châm nốt mấy cây cuối cùng, đủ cả Túc dương minh vị kinh rồi, lúc này Giang Nguyên mới đứng thẳng dậy, thở phào một hơi.
Lúc này Dương Vân Dương vội vàng mang một cái ghế tới, nói:
- Thầy thuốc Giang, có cần nghỉ ngơi một chút hay không?
Giang Nguyên nhìn sắc mặt ông lão họ Dương, sau đó lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không được, trưởng ban, hiện giờ sức thuốc sẽ lập tức bắt đầu có hiệu quả... Nhiều nhất chỉ duy trì gần một tiếng. Tôi phải cố hết sức đẩy càng nhiều độc tốc giúp Dương lão tướng càng tốt...
Dương Vân Dương lần đầu thấy Giang Nguyên nghiêm túc như vậy, lập tức vội vàng gật đâu, không dám nói thêm, sợ quấy nhiễu tới hắn.
- Bất đầu có tác dụng rồi...