Sau khi dùng máy hút hút máu trong khoang bụng, đồng thời dùng nước ấm rửa sạch, tốc độ co rút đồng tử. Giang Nguyên càng lúc càng nhanh. Một điểm xuất huyết thật nhỏ xuất hiện trước mắt hẳn.
'Tay Giang Nguyên cầm dụng cụ cầm máu nhanh chóng kẹp lấy, sau đó đưa tay trái ra.
Y tá bên trái đã sớm có chuẩn bị, thấy Giang Nguyên nhanh chóng dùng kẹp cầm máu kẹp lấy điểm xuất huyết, lập tức nhận ra sự kinh khủng của chàng thanh niên này. Hắn tìm ra không những một điểm, mà có thể là hai ba điểm. Mặc dù nghỉ ngờ, nhưng căn cứ vào tình huống, liền đưa sang một dụng cụ cầm máu khác.
Tay phải Giang Nguyên vừa mới kẹp lại một điểm, tay trái rất nhanh cầm lấy kẹp cầm máu y tá đưa sang.
Giáo sư Khâu và một vị giáo sư khác đều mở to mắt nhìn động tác của Giang Nguyên, sau đó quay sang nhìn nhau.
Nhìn vào mắt đối phương, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghỉ hoặc, sau đó sự nghỉ ngờ này còn lớn hơn nữa, mở †o mắt nhìn vào khoang bụng, cũng không nhìn thấy chiếc kẹp có kẹp đúng điểm xuất huyết hay không. Tại sao hắn có thể nhìn rõ? Và tại sao hắn có thể làm được?
Nghĩ đến đây, cả hai nhìn chằm chằm vào tay của Giang Nguyên. Bọn họ không tin bọn họ lại thua trong †ay một tên nít ranh miệng còn hôi sữa.
Lúc này, Giang Nguyên một lần nữa nhẹ nhàng kẹp một điểm trong khoang bụng.
Đám giáo sư nhìn thấy Giang Nguyên cho kẹp xuống kẹp một điểm đầy máu. Cho dù là đã phát hiện được một điểm xuất huyết, nhưng liệu hắn có kẹp chuẩn hay không?
Trong lúc giáo sư Khâu đang định lên tiếng hỏi, ai ngờ Giang Nguyên lại nói:
- Chỉ may. Một cô y tá vội vàng đem chỉ may đến.
Giang Nguyên cầm chỉ may, sau đó ngón tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy cái kẹp đang cầm máu.
Ba người bên cạnh nhìn động tác của Giang Nguyên, liền biết Giang Nguyên đang cần người cầm cái kẹp này, để hắn có thể tiến hành may lại.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bác sĩ phụ mổ. thứ 2 liền đưa tay cầm giúp cái kẹp cho Giang Nguyên.
Đã có người giúp đỡ, Giang Nguyên cầm chỉ may, nhanh chóng may lại điểm xuất huyết, sau đó cầm kéo y tá đưa sang cắt đứt sợi chỉ. Thuận tay cầm lấy cái kẹp còn lại.
Mặc dù trong lòng đều rất nghỉ ngờ, nhưng hiện tại đang trong thời điểm căng thẳng, ai cũng không dám chậm trễ. Mặc kệ là đúng hay không đúng, tất cả đều phải hỗ trợ cho nhau. Không ai có thể từ chối được.
Bác sĩ phụ mổ thứ hai vừa mới gỡ cây kẹp cầm máu thứ nhất, liền vội vàng tiếp nhận kẹp cầm máu thứ hai.
Giang Nguyên lại tiếp tục may lại. Sau khi cắt chỉ, lại một lần nữa cầm lấy kẹp câm máu thứ ba.
Lúc này, người phụ trách hút máu trong khoang bụng dường như cũng phát hiện máu trong khoang bụng đang giảm bớt.
- Chẳng lẽ những chỗ mà cậu ta may đều là chỗ xuất huyết?
Một bác sĩ phụ mổ liền quay sang nhìn giáo sư Khâu, ý bảo ông nhìn vào khoang bụng.
Giáo sư Khâu vốn đang tức giận nhìn Giang Nguyên, chờ hắn khâu hết sẽ chất vấn hắn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của vị bác sĩ phụ mổ kia, có chút sửng sốt, liền theo ánh mắt đối phương nhìn lại.
Cẩn thận quan sát, sau đó ngẩn cả người. Ông phát hiện, máu trong khoang bụng người bệnh đã giảm bớt đến một phần ba.
Tình huống như vậy đại diện cho điều gì? Chỉ trong hai phút, máu xuất huyết trong bụng đã giảm bớt, nói rõ những chỗ mà Giang Nguyên kẹp lại đều là điểm xuất huyết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn đang tức giận của giáo sư Khâu liền chuyển sang kinh ngạc. Ông quay sang nhìn Giang Nguyên, nhìn thấy sự chuyên chú trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, còn có hành động dứt khoát, không hề có động tác dư thừa, liền cảm thấy phức tạp.