Hắn lại lấy ra bình thuốc trong bình giữ nhiệt kia ra, cười gọi Trương Đồng:
- Trương Đồng... Uống thuốc nào...
Nghe thấy lời của Giang Nguyên, mắt Trương Đồng cũng chậm rãi mở ra, có điều lúc này trong mắt cậu ta thần thái sáng láng, hoàn toàn khác với vẻ hơi thở mong manh vừa nấy. Dường như chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, tinh thần của cậu ta đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường vậy. Chủ nhiệm Tôn và chủ nhiệm Từ ở bên cạnh nhìn mà vẻ mặt ngạc nhiên.
- Đây tuyệt đối không phải là tác dụng của loại thuốc. hưng phấn gì đó...
Nhìn Giang Nguyên cẩn thận đổ một nửa số thuốc còn lại vào miệng Trương Đồng, Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh thấp giọng nói.
Sắc mặt của Chủ nhiệm Từ cũng có chút quái dị, gật gật đầu nói:
- Không biết đây là loại thuốc gì... Mà lại có công hiệu lớn như vậy, rốt cuộc là nguyên lý gì thế?
Chủ nhiệm Tôn chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: ~ Tôi cũng không rõ...
Hai người đều tò mò nhìn chất lỏng màu nâu đỏ càng ngày càng ít trong tay Giang Nguyên, đều muốn biết chút nước thuốc này của Giang Nguyên rốt cuộc là thuốc gì. Thậm chí lúc này Chủ nhiệm Từ đang đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cái bình thủy tinh nhỏ trong tay Giang Nguyên, đang âm thầm đánh chủ ý, về sau phải dặn dò y tá cất cái bình nhỏ này đi, mang đi kiểm nghiệm xem rốt cuộc là thứ gì.
Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh cũng đang có ý định này, ông ta cũng nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Giang Nguyên, chỉ mong Giang Nguyên đừng cho Trương Đồng uống hết, ít nhiều cũng để lại một hai giọt...
Ai ngờ Giang Nguyên lại không làm như bọn họ mong muốn, hẳn đổ hết nước thuốc trong bình thuốc đó xong lại còn lắc lắc mấy cái. Hai vị chủ nhiệm buồn bực, vẻ mặt đen sì, đành trông mong nhìn lớp màu nâu đỏ nhàn nhạt trên thành bình, thầm nói: “Có một chút này không biết có kiểm nghiệm được không...”
Khi hai người đều đang đôi mắt trông mong nhìn, hy vọng Giang Nguyên đừng tùy tiện vứt cái bình này vào. thùng phế thải thì ai ngờ sau khi cầm chiếc bình nhìn nhìn, hắn lại bắt đầu nhìn xung quanh.
Chủ nhiệm Tôn đang định hỏi Giang Nguyên đang Tìm gì thì Giang Nguyên nhìn thấy một chiếc máy nước uống ở góc tường, mắt sáng lên, sau đó sải bước đi qua đó. Giang Nguyên dùng chiếc bình này lấy non nửa bình nước, trong lúc hai vị chủ nhiệm trợn mắt há hốc mồm, hắn lắc lắc chiếc bình, sau đó ngửa đầu “ực ực” uống hết.
~ Này này này...
Chủ nhiệm Từ trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Nguyên, một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Chủ nhiệm Tôn cũng tràn ngập thất vọng, vẻ mặt quái dị nhìn Giang Nguyên một hồi lâu mới nói:
- Thầy thuốc Giang... Thuốc này cậu cũng uống được à?
- Đương nhiên... đại bổ...
Cảm giác mùi thơm mát đó đi thẳng vào đầu, khiến tinh thần cả người phấn chấn. Vốn dĩ Giang Nguyên có chút buồn ngủ nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất,
hắn khẽ thở hắt ra, lắc đầu cười nói:
- Lần này xuất hết cả vốn ra rồi... Chút thuốc này cũng mất hàng vạn, không thể lãng phí...
~ Hàng vạn? Chỉ chút thuốc đó? Đây là thuốc gì vậy?
Chủ nhiệm Tôn chớp chớp mắt, không phải không có loại thuốc giá hàng vạn nhưng đa phần là chế phẩm sinh. vật cực kỳ ít dùng, ông ta thật sự chưa bao giờ thấy chỉ hơn chục ml xi rô mà bán được hàng vạn. Có điều câu cuối cùng nghe có vẻ tùy ý nhưng thật ra là ông ta cố ý. hỏi.
Giang Nguyên cười cười, lắc đầu nói:
- Cái này khó nói lắm... Dù sao thì Chủ nhiệm Tôn cũng đừng đánh chủ ý này, thuốc này tình trạng như Trương Đồng có thể uống, người khác đa phần uống vào. là đều... không chết cũng mất nửa cái mạng...
- Á...
Giang Nguyên vừa nói xong lời này, hai vị chủ nhiệm đều choáng váng, nhìn Giang Nguyên không biết nói gì. Loại thuốc người bình thường còn không thể uống mà cậu còn dám cho người sắp không thở nổi này uống.
Giang Nguyên cười hì hì ném bình thuốc vào thùng phế thải, sau đó lại xoay người nhìn dáng vẻ của Trương Đồng. Hắn thấy Trương Đồng tinh thần cực tốt nên quay đầu nói với Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ:
- Bây giờ có thể làm phẫu thuật rồi, mời hai vị chủ nhiệm nhanh chóng sắp xếp!
Nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, hai người liếc. nhìn nhau một cái, lúc này Chủ nhiệm Từ lạnh giọng nói:
- Thây thuốc Giang, mặc dù bây giờ trạng thái tỉnh thần của bệnh nhân đã tốt lên nhưng cậu có thể chắc chắn chức năng đông máu của bệnh nhân đã khôi phục không?
~ Cho dù cậu muốn làm phẫu thuật thì cũng phải đợi kết quả lấy máu kiểm tra lại... Không thể tùy tiện cho. bệnh nhân lên bàn phẫu thuật, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không ai gánh được đâu!
Nghe thấy lời này của Chủ nhiệm Từ, Giang Nguyên nhàn nhạt nói:
- Không cần phiên phức như vậy, nếu đợi kết quả xét nghiệm thì phải đến lúc nào, đợi khi có kết quả xét nghiệm của ông thì muộn rồi!
- Không xét nghiệm thì cậu xác định bằng cách nào?
Thấy Giang Nguyên không muốn lấy máu xét nghiệm, Chủ nhiệm Từ ở bên cạnh không khỏi cười lạnh một tiếng, tưởng Giang Nguyên cố ý từ chối.
Đương nhiên đúng là Giang Nguyên cố ý từ chối, mặc dù Lão sơn sâm cộng thêm đường đỏ đúng là có hiệu quả rất mạnh trong việc tạo máu cầm máu nhưng nếu nói nhanh như vậy đã có thể giúp chức năng đông máu của Trương Đồng khôi phục đến mức thấp nhất thì Giang Nguyên cũng biết là không thể nào. Có điều hắn cũng có cách khác có thể khống chế loại chảy máu này, đương nhiên không thể nào đi kiểm nghiệm chức năng đông máu được.