Sau khi ăn tối xong, Giang Nguyên nói với Hồ lão:
- Sư phụ, hôm nay trường Đông Nguyên có bữa tiệc tối, con cũng muốn đi xem.
- Đi đi, đi đi. Hôm nay sẽ rất náo nhiệt, lại còn có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp.
Hồ lão cười ha hả, sau đó quay sang Trương Nhạc: - Trương Nhạc, con cũng đi luôn đi. - Dạ? Vâng, cảm ơn sư phụ.
Trương Nhạc vốn phải ở lại trực tối nay, nghe được lời này, gương mặt không khỏi hiện lên chút hưng phấn.
Thấy đã đến 7h30, hai người liền bước qua trường đại học.
Hôm nay trường Đông Nguyên đặc biệt náo nhiệt. Hơn nữa, đèn màu giăng khắp nơi, đặc biệt là ở sân vận động, chiếu sáng khu vực như ban ngày.
Xung quanh mở nhạc ầm ï. Mặc dù còn chưa đến giờ tiệc tối bắt đầu, nhưng sân vận động đã tràn ngập con người. Đám nam sinh chạy tán loạn chung quanh, tìm kiếm cơ hội đến gần các học muội.
- Gái đẹp thật là nhiều.
Trương Nhạc nhìn mỹ nữ trong sân, sau đó nhìn Giang Nguyên, hâm mộ nói:
- Giang Nguyên, cứ cách ngày cậu lại được đến đây gặp mặt nhiều mỹ nữ xinh đẹp như thế, rốt cuộc đã cua được mấy em rồi?
Nhìn gương mặt vừa hâm mộ vừa ganh ty của Trương Nhạc, Giang Nguyên không nói gì, chỉ nhún vai:
- Chẳng lẽ anh không biết tôi là giáo viên sao? Giáo viên thì làm sao mà xuống tay với học sinh được?
Thấy biểu hiện của Giang Nguyên, Trương Nhạc nắm lấy cánh tay của hắn, nói:
- Đừng có mà làm bộ, tôi không tin cậu gặp nhiều mỹ nữ như vậy lại chẳng động lòng với em nào.
- Thật mà.
Nhìn vẻ mặt đố hận của Trương Nhạc, Giang Nguyên cười khổ:
- Tôi lừa anh làm gì? Thật sự là không có mà.
Thấy vẻ mặt Giang Nguyên không giống như giả bộ, Trương Nhạc liền nói:
- Thật không? Lần trước tôi thấy có một cô bé vòng 1 cỡ lớn đến tìm cậu mà?
- Lần trước đó à? Chỉ là bạn bình thường thôi, anh cũng đã gặp qua rồi mà. Là cô bé trong ngày đầu tiên tôi đến phòng khám đấy.
Giang Nguyên cười nói:
- Chúng tôi chỉ quen biết bình thường thôi.
Nghe Giang Nguyên nói như vậy, Trương Nhạc cũng nhớ đến sự việc ngày hôm đó. Quả thật là cô gái đó có đến một
lần, nhưng do y quá bận nên không nhìn kỹ.
Nghĩ đến đây, Trương Nhạc liền buông tay ra. Giang Nguyên bình thường rất ít nói, hẳn sẽ không lừa y.
Nhưng y vừa mới buông tay, liền nhìn thấy một đám mỹ đi tới. Dẫn đầu là một mỹ nữ, nhìn Giang Nguyên cười nói:
- Giang Nguyên, em đang tự hỏi tại sao không thấy anh? Thì ra là anh đang trốn ở đây.
- Người bên kia nhiều quá, nên tôi đứng đây xem một chút. Nhìn Từ Thanh Linh bước tới, Giang Nguyên cười nói.
- Vâng, tiết mục của tụi em là thứ tám. Anh không được về trước đâu đấy.
Từ Thanh Linh nói. - Biết rồi, mọi người đi chuẩn bị đi, có gì cứ gọi cho tôi.
Giang Nguyên nói.
- Ừm, chúng ta đi.
Từ Thanh Linh dẫn theo các nữ sinh viên khác, vui vẻ rời đi. Xem ra là mỹ nữ của khoa Y.
Ánh mắt Trương Nhạc nhìn chăm chằm vào bóng lưng của các mỹ nữ, lúc này mới oán hện nhìn Giang Nguyên:
- Còn nói là không có? Nếu cậu nói cậu không có gì với mấy cô này, tôi móc hai mắt của mình ra cho cậu xem.
Sau đó nói:
- Tiểu tử cậu nhất định phải giới thiệu cho tôi vài em đấy nhé.
- Khi nào quen thân rồi, nhất định sẽ giới thiệu cho anh.
Nhìn ánh mắt u oán của Trương Nhạc, Giang Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Nguyên vang lên. Là Lý Tiểu Vũ gọi đến. - Nguyên ca ca, anh đang ở đâu vậy?
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lý Tiểu Vũ, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy có chút ấm áp:
- Bây giờ tôi đang ở bên phải của sân vận động.
- Được, tôi ở chỗ này chờ mọi người.
Sau khi Giang Nguyên cúp điện thoại, bên kia lại có mấy tiểu mỹ nhân bước đến. Hai mắt Trương Nhạc mở to, năm lấy cánh tay của Giang Nguyên:
- Không được, lúc này cậu phải giới thiệu tôi mới được.
Cũng may đi với Lý Tiểu Vũ cũng có đến bốn năm nữ sinh, đều đã gặp qua Giang Nguyên. Hắn liền thuận tiện giới thiệu
Trương Nhạc. Nhìn mấy cô bé có chút ngượng ngùng, Trương Nhạc rốt cuộc cũng thỏa mãn được tâm nguyện của mình.
- Tên cầm thú này, cô bé đó phỏng chừng chỉ mới mười tám mười chín, không ngờ lại bị cậu mê hoặc thành như vậy.
Nhìn Lý Tiểu Vũ thanh thuần đến cực điểm, Trương Nhạc không nhịn được thì thâm bên tai Giang Nguyên.
- Anh đừng có nói như vậy. Cô ấy là hàng xóm của tôi đấy. Giang Nguyên khinh thường nói một câu. - Thế cô kia chắc cũng là hàng xóm của cậu chứ?
Nhìn một tuyệt sắc giai nhân trong bộ quần áo màu trắng bước đến, Trương Nhạc buồn bực nói.