- Xem ra cô ăn cũng không ít đấy.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt ăn bánh quẩy và uống sữa rất ngon, Giang Nguyên cầm lấy khăn ăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng, mỉm cười nói.
- Anh cũng đâu ăn ít hơn tôi.
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, nhìn chồng chén dĩa bên cạnh Giang Nguyên, nói:
- Người tu luyện nội khí, trên cơ bản không gì là không thể ăn.
Giang Nguyên bật cười, sau đó nhìn điện thoại di động, nói:
- Được rồi, không tán dóc với cô nữa, tôi đi làm đây.
Dứt lời, Giang Nguyên lấy một cái thẻ từ trong túi ra, đặt trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, nói:
- Cô cầm đi.
Nhìn tấm thẻ Giang Nguyên đưa tới, Tuyên Tử Nguyệt khế nhướng mày, liếc mắt nhìn Giang Nguyên, nói:
- Anh định bao tôi đấy à?
- Haha, đúng, là bao cô đấy.
Giang Nguyên đứng dậy, nói:
- Thong thả ăn nhé. Tôi đi trước đây.
- Ừm.
Giang Nguyên bước ra khỏi phòng ăn. Nghe tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, Phan Hiểu Hiểu mới chậm rãi bước xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy xe Giang Nguyên biến mất ngoài cổng.
- Người này...
Phan Hiểu Hiểu bất mãn chu miệng nói, sau đó chậm rãi bước vào phòng ăn.
Cô đột nhiên phát hiện mình càng lúc càng thích chỗ này. Không có ba mẹ quản giáo, lại có Giang Nguyên. Mặc dù còn có thêm một Tuyên Tử Nguyệt, nhưng vẫn làm cho cô vui vẻ hơn ở nhà.
- Phan tiểu thư, cô muốn ăn cái gì?
Vị đầu bếp mập mạp mỉm cười bước đến.
Phan Hiểu Hiểu nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ăn quẩy, bánh bao và sữa đậu nành, liền ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Quẩy và sữa đậu nành, cảm ơn chú mập.
- Được rồi, lập tức đến ngay.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt ăn quẩy, uống sữa, còn ăn thêm một cái bánh bao hấp, ánh mắt Phan Hiểu Hiểu hiện lên sự kinh ngạc, tràn đầy hâm mộ:
- Chị Tuyên, chị ăn nhiều như vậy mà không bị béo à?
Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Có vấn đề về thể chất. - Thật khiến cho người ta phải hâm mộ! Chị không biết đâu, bây giờ tôi cái gì cũng không dám ăn nhiều, đặc. biệt là mùa đông.
Phan Hiểu Hiểu nói.
- Phan tiểu thư, của cô đây.
Đầu bếp mập bưng lên chén dĩa, cẩn thận đặt trước mặt Phan Hiểu Hiểu.
- Cảm ơn chú mập.
Phan Hiểu Hiểu mỉm cười với vị đầu bếp mập, khiến gương mặt thịt viên của ông cười như địa chủ được mùa.
Nhẹ nhàng cầm một cây quẩy, Phan Hiểu Hiểu đang muốn cắn một cái, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy tấm thẻ màu vàng.
- Cái gì vậy?
Phan Hiểu Hiểu tò mò nhìn Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cẩn thận nheo mắt nhớ lại, dường như đây là thẻ mà
Giang Nguyên hay dùng.
Tuyên Tử Nguyệt cầm lấy tấm thẻ, tay Phan Hiểu Hiểu liền cứng lại, nói:
- Chị Tuyên, tại sao thẻ của chị lại nằm trên bàn? -ỜI
Tùy ý nhìn thoáng qua tấm thẻ, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, sau đó bỏ vào trong túi.
Nhìn động tác của Tuyên Tử Nguyệt, tay Phan Hiểu Hiểu một lần nữa cứng lại. Sau khi cắn nhẹ miếng quẩy, liền có chút không được tự nhiên hỏi:
- Chị Tuyên, đây có phải là thẻ của Giang Nguyên không?
- Đây là thẻ của anh ấy.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó cười nói:
- Anh ấy nói sẽ bao tôi.
Chiếc xe của Giang Nguyên chậm rãi tiến vào cổng bệnh viện, nhưng lúc này trước cổng đứng đầy người. Một số người cầm băng rôn, biểu ngữ, dường như đang xảy ra xung đột với bảo vệ bệnh viện.
- Mau giao hung thủ Giang Nguyên ra, đền mạng cho con tôi.
Nhìn chữ viết trên biểu ngữ, Giang Nguyên ngẩn người, sau đó thở dài, nhẹ nhàng lái xe đến gần bóp còi, ra hiệu người đang xem náo nhiệt nhường đường.
Người xem náo nhiệt rất nhanh tránh ra, nhưng khi Giang Nguyên vừa mới đến gần, có người đột nhiên chỉ vào xe của hắn, la lớn:
- Giang Nguyên, đây là xe của Giang Nguyên. Mau ngăn anh ta lại.
Nghe được tiếng người nọ quát, những người kia cũng ngừng giằng co với bảo vệ, lao về phía Giang Nguyên.