Lên đi.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên đang trợn mắt há mồm, mặt ngu ra, trầm giọng nói.
- Cái gì? Cô thật sự bảo tôi lên sân khấu biểu diễn? Không phải chứ?
Giang Nguyên quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói.
- Dẹp đi, tôi bảo anh đi cứu người, anh còn cho rằng mình ngồi ở đây làm đại gia à?
Hội trưởng Tuyên thẹn quá hóa giận, đứng dậy lườm Giang Nguyên rồi bỏ đi.
- Này, chờ tôi một chút, chờ tôi cầm theo rương đã.
Dưới ánh mắt của mọi người, Giang lão sư luống cuống tay chân cầm lấy hòm thuốc Trương Nhạc đưa cho, chạy theo đăng sau Tuyên Tử Nguyệt.
Bạn học Chương Mộc Lâm không tính là xui xẻo, chỉ tính là không được tốt lắm mà thôi.
Trước sân khấu là một khoảng sân trống. Ngoại trừ những thành viên giữ gìn trật tự, những khán giả khác đều bị chặn lại ngoài năm thước. Khi Chương Mộc Lâm té xuống, trực tiếp rơi xuống những chiếc bàn bên dưới, cũng không có người.
Cho nên, khi rớt xuống, cậu ta liền bối rối dùng tay phải chống đỡ.
Thấy Chương Mộc Lâm rơi xuống bàn, đám người Từ Thanh Linh cũng vội vàng từ trên đài chạy xuống, buổi văn nghệ cũng vì vậy mà ngừng lại.
Đối với việc Giang Nguyên đột nhiên trở thành bác sĩ tại hiện trường, Từ Thanh Linh thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cho dù Giang Nguyên có biến thành lãnh đạo trường, cô cũng cảm thấy chẳng có gì kinh ngạc quá mức.
- Từ Trạch, cậu ấy sẽ không có việc gì chứ?
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Chương Mộc Lâm, Từ Thanh Linh khẩn trương hỏi.
- Hẳn không có vấn đề gì lớn. Giang Nguyên nhìn thoáng qua hai mắt, khẳng định:
- Người thì không có vấn đề gì lớn, nhưng tay phải đã bị gãy rồi.
Nghe Giang Nguyên nói xong, Từ Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi sắc mặt có chút trắng bệch. Mặc dù Chương Mộc Lâm không bị chấn thương nghiêm trọng, nhưng tiết mục sẽ bị hoãn lại.
Giang Nguyên kiểm tra ba phút, sau đó lại dùng bản kẹp kẹp cánh tay Chương Mộc Lâm lại. Nhưng đối với trường Đông Nguyên mà nói, chuyện này không thể đơn giản như vậy được, cho nên có người vội vàng đưa Chương Mộc Lâm đến bệnh viện kiểm tra.
Xử lý xong hết thảy chuyện này, nhưng khoa Y lại xuất hiện vấn đề. Sau khi thấy Chương Mộc Lâm không có vấn đề gì, Từ Thanh Linh nhìn các bạn bên cạnh, thấy mắt họ ửng đỏ. Bọn họ đã vì tiết mục này mà tập cả nửa tháng trời. Bây giờ chỉ mới biểu diễn chưa đầy hai phút trên sân khấu.
Nhìn hai mắt có chút đỏ của Từ Thanh Linh, còn có những nữ sinh buồn bã bên cạnh, vừa giúp đỡ Giang Nguyên thu dọn đồ đạc, Tuyên Tử Nguyệt cười hỏi:
- Thế nào? Lên không?
- Lên? Lên đâu?
Giang Nguyên có chút nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên là lên đài rồi.
Tuyên Tử Nguyệt chỉ vào Từ Thanh Linh, nhún vai nói:
- Không định giúp cô ấy sao? Hay là anh không được?
Nhìn biểu hiện của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên không khỏi gãi đầu.
- Nguyên ca ca, anh lên đi. Dù sao anh cũng chỉ đàn và hát thôi mà. Anh hát xong thì xuống.
Lý Tiểu Vũ không giấu được sự hưng phấn và mong muốn. Cô có suy nghĩ khác với Tuyên Tử Nguyệt. Cô thật sự muốn nhìn thấy người nào đó vừa ôm đàn vừa hát.
Từ Thanh Linh mang theo chút nghi hoặc quay sang nhìn mọi người. Cô vừa nghe mọi người nhắc đến tiết mục của cô.
Thấy ánh mắt nghỉ hoặc của Từ Thanh Linh, Tuyên Tử Nguyệt nhìn MC đang ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt sốt ruột, liền nói với Từ Thanh Linh:
- Nếu Giang Nguyên đồng ý lên sân khấu tiếp nhận vị trí của Chương Mộc Lâm, vậy thì mọi người có cơ hội trở lại sân khấu biểu diễn rồi.
- Cái gì? Có thể biểu diễn được sao?
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Từ Thanh Linh sửng sốt, sau đó kinh ngạc quay sang nhìn Giang Nguyên, ánh mắt không biết là hưng phấn hay là kinh nghi.
Thấy Từ Thanh Linh nhìn mình, biểu hiện có vẻ mong muốn, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhìn cô, nói:
- Sau khi đàn hát xong thì có thể xuống?
- Vâng.