Có người vui, có người buồn.
Người lo lắng chiếm đa số. Ít nhất là các nhân viên của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, nhóm người Chủ nhiệm Triệu vừa mới trở về, tâm trạng của ai cũng không tốt.
Còn có Khâu Dương Nguyên nữa. Vất vả lắm mới kiếm được một Phó Chủ nhiệm đáng tin cậy, lại còn một đám học sinh đang hưng phấn duỗi cổ chờ Giang Nguyên đến dạy. Đột nhiên...
- Ai cha, lão Khâu, tôi đã nói rồi, Giang Nguyên vẫn còn chưa đáng tin cậy đâu. Tuổi trẻ đã leo lên được. chức vụ cao như vậy, sau lưng không có quỷ là không được.
Phó giáo sư Chu Kiến Quốc chậm rãi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, làm ra biểu hiện cao thâm khó lường, mỉm cười nói.
Nhìn Chu Kiến Quốc, Khâu Dương Nguyên cảm thấy buồn bực. Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào. khác. Giang Nguyên không có ở đây, ông đành phải mời Chu Kiến Quốc đến dạy thay một buổi:
- Ai biết lại là như thế chứ? Lão Chu, phiền anh vất vả chút rồi.
- Chủ nhiệm Khâu, anh đã nói như vậy thì tôi cũng đành phải làm thôi.
Nghe Chủ nhiệm Khâu nói như thế, Chu Kiến Quốc làm ra vẻ cố mà làm, đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn vẻ mặt của Chu Kiến Quốc bước ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt Khâu Dương Nguyên vô cùng khó coi. Nghĩ đến nghĩ lui, Chủ nhiệm Tiểu Giang vẫn tốt hơn, nhìn còn đẹp mắt hơn gã Phó chủ nhiệm Chu Kiến Quốc già nua kia nhiều.
- Cha, Giang Nguyên vừa mới bị phòng Điều tra của Hiến Binh bắt mang đi rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của Giang Nguyên, mặc dù Dương Vân Dương không cảm thấy lo lắng
nhưng vẫn báo lại với Dương lão một tiếng.
Dương lão nhận được điện thoại, vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
~ Nghĩ không ra động tác của bọn họ nhanh như vậy. Xem ra là có chút ý nghĩa đây.
Dương Vân Dương cười nói: - Cha, vậy còn Giang Nguyên thì sao?
- Không sao đâu. Cậu ấy chỉ chịu ủy khuất chút thôi. Dù sao một hai ngày nữa cũng có người nhảy ra ngoài.
Dương lão thản nhiên nói.
~ Có người nhảy ra ngoài?
Con đường tin tức của Dương Vân Dương không thể sánh bằng Dương lão, lúc này không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Dương lão cười nói:
- Con có nghe nói chuyện này chưa? Hai ngày trước, có người nói Giang Nguyên sẽ gặp xui xẻo.
- Ồ, là Viên Nhất Chương?
Nghe đến đó, Dương Vân Dương có chút sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Khó trách. Haha, được rồi, lần này cũng nên chỉnh bọn họ một lần.
- Ừm, vì thế con cũng yên tâm đi.
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyên đến tổng cục Chính trị, nhưng hắn không có thời gian thưởng thức khung cảnh một trong bốn trung tâm hành chính lớn của quốc gia, đã bị trực tiếp đưa đến một căn lầu nhỏ, sau đó bị mang vào phòng thẩm vấn.
Sau khi bảo Giang Nguyên ngồi xuống, vị Thượng tá gật đầu chào Giang Nguyên một cái rồi bước ra ngoài.
- Cũng may là đã ăn cơm trưa, nếu không chỉ sợ sẽ bị đói bụng chết mất.
Giang Nguyên ngồi trên ghế thẩm vấn lạnh lếo, tay sờ bụng. Nếu đối phương không vội, có lẽ hắn sẽ đánh một giấc.
Nhưng, tất nhiên là không có chuyện tốt như vậy rồi. Đối phương đang nóng lòng đối phó hắn như vậy, làm sao có thể để cho hẳn an dật được chứ?
Rất nhanh, cánh cửa phòng thẩm vấn được đẩy mạnh ra, sau đó có hai người bước vào.
Nhìn hai người ngồi xuống trước mặt mình, hai mắt Giang Nguyên nheo lại. Một người là Thượng tá, một người là Trung tá. Giang Nguyên nhịn không được mà cảm thán một câu:
- Quả thật là một trong bốn Tổng cục Hành chính của quân đội, quan quân có thể bó thành một bó.
- Trung tá Giang Nguyên đúng không? Tôi là Phó trưởng phòng Lô Khải Long của phòng Điều tra lực. lượng Hiến Binh. Đây là Lạc Dương Binh của phòng Điều tra. Hôm nay chúng tôi có chút vấn đề muốn tìm cậu xác minh một chút.
Ánh mắt của vị Thượng tá vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhìn Giang Nguyên một cái.
Nhìn ánh mắt của vị Thượng tá, Giang Nguyên lãnh đạm cười, sau đó nói:
- Đúng, tôi là Giang Nguyên.
- Giang Nguyên, 24 tuổi, người Vân Giang, tỉnh Nam?
Thấy Giang Nguyên vẫn ngồi bất động, ánh mắt vị
Thượng tá liền hiện lên ánh sáng lạnh, sau đó nhìn vào xấp văn kiện trong tay, lạnh giọng hỏi.
Giang Nguyên miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, nói:
- Đúng.
Nhìn bộ dạng lười biếng của Giang Nguyên, gương mặt Lô Khải Long hiện lên sự giận dữ nhưng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất.
Tiếp tục hỏi:
~ Một tuần trước cậu còn chưa là quân nhân, đột nhiên mấy ngày trước được bổ nhiệm quân hàm Trung tá, lại còn được phân làm Phó chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng và Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu chấn thương trong chiến tranh của học viện quân y?
Nghe xong, ánh mắt Giang Nguyên lóe lên, lúc này mới xác định được nguyên nhân mình bị mang đến đây, trong lòng thoáng sửng sốt, nhưng rồi lại mỉm cười. Hắn thật không ngờ vì chuyện này mà hắn bị mang đến đây.
Vốn còn tưởng rằng...
Thả lỏng một hơi, Giang Nguyên gật đầu, cũng chẳng muốn đáp lời.