Chủ nhiệm Từ bị Giang Nguyên khiển trách như vậy, †ức đến mức nét mặt già nua đỏ lên.
Mà Viện trưởng Vương và Lý phu nhân ở ngoài cửa sổ thấy hai người bắt đầu cãi nhau, cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau, lòng tràn đầy kinh ngạc, không tiện nói gì.
Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh thấy hai người bắt đâu
làm căng, vội giảng hòa nói:
~ Bớt giận, bớt giận đi... Lão Từ... Thây thuốc Giang quan tâm đến đệ tử của mình, chúng ta cũng đều vì muốn tốt cho bệnh nhân... Anh bớt giận đi...
- Giang Nguyên... Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đây là nguyên tắc của bệnh viện... Cậu cũng cần phải hiểu!
Lúc này Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh cũng vội giải thích với Giang Nguyên.
~ Tôi tin thầy Giang... Tôi muốn thầy Giang chữa bệnh cho tôi...
Đang lúc Chủ nhiệm Tôn đang thương lượng với hai bên thì bỗng nhiên Trương Đồng đang ở trên giường lên tiếng:
~ Tôi không sợ, tôi tin thầy Giang muốn tốt cho tôi!
Trương Đồng vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Chủ nhiệm Từ cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Được rồi... Thầy thuốc Giang... Nếu Trương Đồng cũng đồng ý thì cậu hãy chứng minh cho chúng tôi thấy, nếu chức năng đông máu thật sự khôi phục được thì tôi sẽ lập tức sắp xếp phẫu thuật!
Chủ nhiệm Tôn trầm giọng nói.
- Được...
Giang Nguyên gật đầu, sau đó lại lần nữa dùng bông tiêu độc vùng bụng của Trương Đồng.
- Thầy Giang... Không sao đâu ạ, em không sợ đau! Nghe thấy Giang Nguyên định rạch một vết nhỏ trên bụng mình, lúc này mặc dù hơi căng thẳng nhưng
Trương Đồng lại mở miệng an ủi Giang Nguyên.
Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn Trương Đồng, cười rồi lắc đầu nói:
- Yên tâm, tôi có chừng mực, đảm bảo em sẽ không đau...
Nhìn ý cười tự tin của Giang Nguyên, Trương Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi gật gật đầu.
Giang Nguyên cầm con dao nhỏ, thuận theo đường giữa bụng trên bụng Trương Đồng, khẽ rạch xuống.
Chỉ thấy con dao nhỏ của Giang Nguyên dịch chuyển, máu cũng theo đó chảy ra.
Nhưng Giang Nguyên cũng không rạch bao nhiêu, chỉ khoảng bốn năm cm liền dừng, thu tay lại.
Chỉ là lúc này hai người Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều không nhìn vết thương đó mà nhìn Trương Đồng bằng vẻ mặt cổ quái.
Bởi vì trên mặt Trương Đồng không hề có vẻ đau đớn nào, dường như vết thương trên bụng không nằm trên người cậu ta vậy.
- Châm cứu? Chủ nhiệm Từ ngạc nhiên nhìn Trương Đồng hỏi: ~ Trương Đồng, cậu không đau à?
- Không đau... Thầy Giang bảo không đau đâu. Chẳng lẽ bắt đầu rồi sao?
Nghe thấy câu hỏi của Chủ nhiệm Từ, Trương Đồng cũng kinh ngạc nhìn Chủ nhiệm Từ nói.
Ánh mắt Chủ nhiệm Từ lộ ra vẻ không thể tin được, rõ ràng đã rạch một vết trên bụng, hơn nữa còn không nông nhưng sao Trương Đồng lại không thấy đau chút nào vậy. Bây giờ ông ta không hề nghi ngờ Trương Đồng giả vờ vì khi Giang Nguyên vừa bắt đầu cầm dao ông ta đã luôn quan sát vẻ mặt của Trương Đồng, thật sự không có chút phản ứng nào.
Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu quan sát vết thương ở vùng bụng của Trương Đồng. Còn Chủ nhiệm Từ cũng rất nhanh liền phản ứng lại, vội chuyển tâm mắt sang vùng bụng của Trương Đồng.
Bây giờ tác dụng châm cứu của kim bạc của Giang Nguyên đã không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là chức năng đông máu của Trương Đồng có như châm cứu, đã khôi phục rồi không?
Hai người nhìn chăm chằm vào miệng vết thương. Ngoài một hàng máu chảy ra lúc đầu, trong thời gian lâu như vậy mà không có giọt máu nào mới chảy ra nữa...
Chủ nhiệm Từ mở to hai mắt, cuối cùng không nhịn được tiến sát lại xem, lúc này ông ta đã có thể nhìn thấy rõ độ sâu của vết thương này chắc chắn trên 0.5cm, vậy mà chỉ chảy một chút máu như vậy, điều này có nghĩa là chức năng đông máu của Trương Đồng đã giống người bình thường rồi.
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Từ có chút không muốn tin, quay đầu nhìn Chủ nhiệm Vương cũng đang cúi người xuống một cái.
Trong mắt Chủ nhiệm Vương cũng tràn đầy vẻ không thể tin được, nhưng ông ta cũng chậm rãi gật đầu. Vào lúc này, ông ta không thể nào nghi ngờ chức năng đông máu của người bệnh được.
- Được rồi... Bây giờ tôi đi thông báo với phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật cấp cứu...
Lúc này Chủ nhiệm Từ biết mình hoàn toàn thua rồi. Mặc dù ông ta cũng vui mừng vì tính mạng của người trẻ tuổi này có hy vọng rồi nhưng cũng chẳng còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa. Chủ nhiệm Từ vẻ mặt lúc đỏ lúc tím nói xong câu này liền xoay người đi ra ngoài...
Nhìn bóng lưng người trợ giúp cho mình, Chủ nhiệm Vương thầm thở dài, người này có năng lực không kém gì ông ta nhưng tính không tốt, đây cũng là lý do tại sao. ông ta là chủ nhiệm chính còn người kia là phó chủ nhiệm.