- Bắt hắn lại cho tôi...
Cục trưởng Lý nhìn Chủ nhiệm Lý không chút biểu cảm đứng cạnh, trong lòng trầm xuống, lập tức chỉ Trương Chí nói.
Hai cảnh sát đi theo sau Cục trưởng Lý liền xông lên, đoạt cây côn cảnh sát trong tay Trương Chí rồi bẻ hai tay gã ra sau còng lại.
- A... Anh Vương... anh Vương cứu em với... cứu em với...
Trương Chí sợ đến mức tè cả ra quần, kêu la với Đồn trưởng Vương. Đồn trưởng Vương nghe vậy hai mắt tối đen, thầm mắng thằng nhãi này sao không có mắt vậy?
Lúc này y chỉ hận không thể đâm chết Trương Chí.
Sau khi Trương Chí bị mang ra ngoài, Cục trưởng Lý nhìn ba viên cảnh sát nằm trên mặt đất, trong tay một cảnh sát còn cầm gậy chích điện, sắc mặt không khỏi trâm xuống.
Sao ông lại không hiểu thủ đoạn của đám cấp dưới này. Lần này may mà chúng chưa thật sự làm gì được bác sĩ Tiểu Giang kia. Ông lại mắng thầm: “Đám vô dụng, ba người cầm côn diện mà lại bị đối phương đánh ngược, đúng là làm mất sạch mặt mũi ông đây!”
- Chủ nhiệm Lý... làm phiền chú tới đây!
Giang Nguyên lúc này cũng mỉm cười đứng dậy từ trên ghế thẩm vấn, khách khí mỉm cười gật đầu với Chủ nhiệm Lý.
- A... bác sĩ Giang không sao chứ, tôi đến phòng khám, nghe lão Hồ nói cậu bị dẫn đi nên lập tức chạy đến...
Lúc này chủ nhiệm Lý vui mừng, nhìn Giang Nguyên cười nói:
- Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi thật sự chẳng biết ăn nói sao với Tỉnh trưởng!
~ Tỉnh trưởng...
Lúc này Đồn trưởng Vương cảm thấy hai chân như nhữn ra. Rõ ràng mình đã điều tra rồi, thằng này là một thằng ranh nghèo mới từ nông thôn đến, sao lại có quan hệ với Tỉnh trưởng? Lẽ nào là con riêng của vị Tỉnh trưởng nào?
Lúc này Đồn trưởng Vương không dám suy nghĩ quá nhiều. Y chỉ biết, lần này mình gặp phiền phức lớn rồi. Lần này e là vị trí của mình...
Lúc này, chủ nhiệm Lý mới giới thiệu với Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang, đây là Cục trưởng Lý phân cục Hà Tây...
~ Xin lỗi... bác sĩ Giang, đã làm anh sợ hãi rồi...
Cục trưởng Lý này cũng rất có mắt, biết rõ người có thể khiến chủ nhiệm Lý đích thân đến bảo vệ chắc chắn là người được Tỉnh trưởng La vô cùng coi trọng. Ông lập tức khách khí bắt tay Giang Nguyên, nói:
- Tôi đại diện phân cục Hà Tây xin lỗi bác sĩ Giang... Chuyện lần này, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho ngày một câu trả lời!
Giang Nguyên đưa tay bắt tay với Cục trưởng Lý, cười nói:
- Cục trưởng Lý khách sáo quá... Lần này chỉ do người bên dưới làm bậy, sao phải bắt Cục trưởng Lý xin lỗi được... Như thế là khách khí quá rồi!
Thấy Giang Nguyên không hề kiêu ngạo, hết sức thông tình đạt lý, lúc này Cục trưởng Lý mới thở phào. nhẹ nhỏm, sau đó cười nói:
~ Đâu đó, đâu có... nên thế, nên thế...
Sau khi bắt tay với Giang Nguyên, Cục trưởng Lý nhìn về phía Đồn trưởng Vương, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
~- Vương Khải Sấm, bắt đầu từ bây giờ anh chính thức. bị cách chức... đợi sau khi điều tra rõ tình hình xong, sẽ tùy theo tình hình để phân xử...
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Đồn trưởng Vương lập tức trắng bệch. Y vốn nghĩ chỉ bị cách chức tạm thời, nhưng không ngờ mình lại trực tiếp bị cách chức như vậy. Hơn nữa, nhìn tình hình này e rằng hậu quả không chỉ dừng lại ở đây...
“Trương Chí, mày là thằng khốn... ông đây phải giết mày...” Trong lòng Đồn trưởng Vương như tro tàn, lúc này trong đầu chỉ có suy nghĩ này.