Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điều kiện thế này, Giang Nguyên cũng có thể làm phẫu thuật tu bổ lá lách như vậy nhưng tiền đề là có đủ lượng máu cung cấp vì nếu xảy ra vấn đề, không có đủ máu cung cấp thì người bệnh chết chắc.

Nhưng lúc đầu Vương Mịch nói với Giang Nguyên là phải làm kiểm tra mổ bụng, cần chuẩn bị 800ml máu nên đã sắp xếp cho cô ta rồi. Có điều lúc này cô ta lại bảo bọn họ làm tu bổ lá lách, bây giờ thiếu máu.

Giang Nguyên thật muốn tát cho một phát, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì ai dám làm vậy chứ?

Đi theo sau Giang Nguyên, nghe thấy Giang Nguyên phẫn nộ trách hỏi như vậy, mặc dù trong lòng căm tức nhưng Vương Mịch không dám phản bác câu nào. Chuyện này nói ra ngoài thì đúng là cô ta quá sơ xuất, lại nhượng bộ dưới sự kiên trì của Tôn Nghị.

- Lưu Nghị Minh, Trương Ba La mau đến đây!

Đứng ngoài cửa, Giang Nguyên giơ hai tay làm tư thế khuếch âm, kêu to với xung quanh.

- Đây.

Lúc này một thanh âm truyền đến từ xa khiến sắc mặt Giang Nguyên thoáng cái tốt hơn một chút, sau đó hắn chẳng nói câu nào xoay người xông vào trong lầu phẫu thuật tinh xảo kia.

Tại cửa lều, Giang Nguyên tiện tay cầm khẩu trang, mũ đeo đội lên, sau đó chẳng quản việc mặc quần áo phâu thuật gì đó, trực tiếp chạy vào.

- Anh vào làm gì, quần áo phẫu thuật cũng không mặc, đi ra ngoài cho tôi.

Lúc này Tôn Nghị đang luống cuống tay chân đẩy thuốc, cố gắng nghĩ mọi cách để dùng thuốc làm giảm bớt tình trạng máu chảy, thấy Giang Nguyên xông đến như vậy, không khỏi giật mình quát lên. Anh ta không muốn tên này nhìn thấy tình hình bên mình.

Đối với lời quát của Tôn Nghị, Giang Nguyên coi như không nghe thấy, bước nhanh đến phía trước bàn phẫu thuật, giơ tay nhìn vùng phẫu thuật, lại nhìn nhìn huyết áp trên máy giám sát ở bên cạnh, phát hiện tình hình huyết áp đã không ổn rồi. Giang Nguyên nhíu mày, sau đó lấy ống châm ra, rút ra mấy cái, trực tiếp cách khăn vô khuẩn cắm lên vùng ngực của người bệnh.

- Này này, anh bị điên à.

Nhìn ba cây châm bạc lắc một cái đã cắm thẳng vào. khăn vô khuẩn, Tôn Nghị ở bên cạnh choáng váng. Lúc này Vương Mịch nhìn cũng thấy sửng sốt, không biết cái tên bình thường nhìn không đáng tin cậy này lại phát bệnh gì, dù có phát bệnh thì cũng không nên phát vào lúc này chứ?

Sau khi cắm xong châm bạc, Giang Nguyên lại mặc kệ hai người đó sững sờ, xắn tay áo lên, trầm giọng nói với Vương Mịch:

- Mau, ống tiêm hai đầu.

- Để làm gì?

Lúc này hai người thật sự bị Giang Nguyên chấn trụ, Vương Mịch ngây ngẩn nhìn Giang Nguyên nói.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hai người kia, Giang Nguyên suýt nữa thì tức điên lên, trầm giọng nói:

- Truyền máu, đừng ngẩn ra nữa, mau lên. -Oh.

Lúc này Vương Mịch mới phản ứng lại, nhưng cô ta vẫn kinh ngạc nghỉ ngờ nhìn Giang Nguyên nói:

- Chúng tôi không có máy tăng huyết áp cho máu chảy một chiều, như vậy tốc độ chảy sẽ rất chậm, tốt nhất là lấy máu.

- Không kịp, mau chuẩn bị ống tiêm, tiến hành nối thẳng tĩnh mạch, tôi sẽ nghĩ cách.

Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Giang Nguyên, lại nghĩ nếu lấy máu trước, hợp máu rồi lại truyền máu thì đúng là sẽ không kịp, Vương Mịch cắn răng, vội đi chuẩn bị đồ. Còn Tôn Nghị ở bên cạnh lúc này cũng tỉnh lại, nhìn Giang Nguyên ngây ngẩn một lúc mới hồ nghỉ nói:

- Anh nhóm máu O sao? - Đương nhiên, đừng nói nhảm. Bên anh chuẩn bị để khâu hoàn toàn, châm bạc của tôi không khống chế được bao lâu, tối đa chỉ có 10 phút, các anh phải tranh thủ thời gian.

Sắc mặt Giang Nguyên cực kỳ không tốt, trầm giọng nói.

- Châm bạc? Mười phút?

Tôn Nghị kinh ngạc nghi ngờ nhìn nhìn mấy cây châm bây giờ vẫn đang lắc lư trên khăn tiêu độc rồi lại nhìn Giang Nguyên, khuôn mặt âm trầm nói:

- Ý anh là gì?

- Khống chế khoang bụng chảy máu, nhưng chỉ giữ được 10 phút.

Giang Nguyên vừa nhìn Vương Mịch bắt đầu đeo dây đè mạch cho mình, vừa trầm giọng nói.

Giang Nguyên vừa nói xong, ngay cả Vương Mịch vẻ mặt cũng biến đổi, tay cũng chợt cứng đờ. Nhưng cũng may khả năng chịu đựng của Vương Mịch cũng không đến nỗi, tay chỉ dừng một lát rồi lấy lại tinh thần, tiếp tục chọc tĩnh mạch cho Giang Nguyên. Chỉ cắm mấy cây kim bạc này mà đã khống chế được khoang bụng chảy máu, nói ra không phải Vương Mịch không tin vì nghe nói năm đó ở viện đã có một vị thiên y sư am hiểu châm cứu, nghe nói thuật châm cứu của người này rất kỳ diệu, không cần bất cứ loại thuốc gì cũng có thể có tác dụng cực kỳ thần kỳ, cách cầm máu như thế này cũng không phải nói chơi.

Có điều lúc này Vương Mịch cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, rất nhanh, lúc này Vương Mịch liền nối thẳng tĩnh mạch cho người bệnh và Giang Nguyên. Vì huyết áp mạch giữa hai người lệch nhau nên máu của Giang Nguyên bắt đầu chậm rãi truyền vào bên phía người bệnh, chỉ là tốc độ quả thật tương đối chậm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi máu đã bắt đầu chảy vào, Vương Mịch đang định lên bàn phẫu thuật làm phẫu thuật với Tôn Nghị thì Giang Nguyên nhìn Vương Mịch bất đắc dĩ cau mày nói:

- Cô đi gọi thầy thuốc Đào, bảo anh ta lấy máu của hai người cho máu khác, chẳng lẽ cô định để tôi truyền máu cho anh ta đến chết sao?

Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Mịch chợt đỏ bừng, sau đó chạy nhanh ra cửa gọi thầy thuốc Đào. Nhìn bóng dáng vội chạy ra cửa của Vương Mịch, Giang Nguyên không khỏi thở dài. dù y thuật của Vương Mịch không tồi nhưng vẫn thiếu một chút trầm ổn. Đương nhiên, nếu đổi thành thầy thuốc khác chắc cũng gần như vậy, dù sao thì cũng chẳng có mấy người có thể so với kẻ vẫn có thể khâu cho người khác trong rừng mưa súng đạn như hắn.

Quay đầu nhìn huyết áp hiển thị trên máy giám sát, lúc này huyết áp của bệnh nhân vẫn không ổn định, dường như vẫn có xu thế giảm xuống. Giang Nguyên khế thở dài, dường như lơ đãng giơ tay ra ấn chỗ nào đó trên vùng vai trước ngực mình, nội khí trong cơ thể cũng theo. đó mà nhanh chóng vận chuyển, theo ngón tay chảy vào trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK