Chờ cha con Kim gia, Giang Nguyên và lão Cố ăn sáng xong, chiếc trực thăng một lần nữa xuất phát.
Sau khi chiếc trực thăng thả cha con Kim gia xuống đỉnh một ngọn núi, phi công liền quay sang hỏi Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang, hôm nay cậu muốn xuống ngọn núi nào?
Giang Nguyên từ cửa sổ quan sát ra bên ngoài, nghe tiếng phi công hỏi, liền nói:
- Lên độ cao khoảng chừng sáu trăm mét, sau đó vòng khu vực xung quanh, tôi muốn quan sát một chút.
- Được.
Nghe yêu cầu có chút kỳ quái của Giang Nguyên, mặc dù viên phi công có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bắt đầu điều khiển máy bay lên cao rồi vòng quanh.
Trực thăng bay lên cao, tâm nhìn cũng rộng hơn. Giang Nguyên bắt đầu tìm kiếm ngọn núi xuất hiện trong giấc mộng đêm hôm qua.
Lão Cố nhìn hành động có chút kỳ lạ của Giang Nguyên, trong lòng cũng cảm thấy nghỉ ngờ. Nhưng đối với những chuyện như vậy, ông tất nhiên là không hỏi, chỉ tò mò nhìn Giang Nguyên, xem vị bác sĩ Giang này có phải đã tìm được phương pháp nào đặc biệt hay không.
Trước mắt Giang Nguyên đột nhiên sáng lên, nhìn thấy được ngọn núi trong trí nhớ.
- Đến ngọn núi kia đi. Giang Nguyên hưng phấn nói. - Được.
Nghe Giang Nguyên xác nhận mục tiêu, viên phi công liền mỉm cười chở Giang Nguyên đến đó.
Lão Cố nhìn Giang Nguyên chỉ vào một ngọn núi đằng xa, nhịn không được liền hỏi:
- Bác sĩ Giang, tại sao hôm nay lại đến ngọn núi xa như vậy?
Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Hôm qua tôi nằm mơ thấy ngọn núi này nên muốn đến thử thời vận.
~Ơ
Nhìn vẻ mặt không giống như đang giả bộ của Giang Nguyên, lão Cố há to miệng, hồi lâu mới hồi phục tỉnh thần.
Có trực thăng đúng là tiện. Nếu đi bộ, phải mất một hai tiếng mới đến được. Nhưng trực thăng thì chỉ tốn năm sáu phút là đã đưa Giang Nguyên đến đỉnh núi.
Sau khi rơi xuống đỉnh núi, Giang Nguyên rất nhanh nhìn hoàn cảnh xung quanh. Bốn phía cũng đều là vách núi. Nhìn vài lần, nhớ lại khung cảnh trong trí nhớ, Giang Nguyên rất nhanh xác định vị trí mà cha của Kim sư phụ leo xuống chính là vách núi phía tây.
Nhưng lúc này, vách núi phía tây vẫn bị sương mù bao phủ, nhưng chuyện này không ngăn được Giang Nguyên phán định vị trí. Sau khi buộc dây thặt chặt vào. một gốc cổ thụ, Giang Nguyên cầm dây từ từ rơi xuống.
Nhìn rõ ràng hoàn cảnh ngoài hai trượng, hai mắt Giang Nguyên nheo lại, đồng tử rất nhanh co rút, phạm vi tầm nhìn nhanh chóng mở rộng thêm mấy trượng.
Vừa nhìn hoàn cảnh trước mắt vừa nhớ lại cảnh tượng trong trí nhớ, hắn rất nhanh trượt xuống. Mấy chục năm trôi qua, nhưng hắn tin rằng vách núi cũng không có gì thay đổi quá lớn. Hắn sẽ tìm được vị trí kia.
- Hy vọng may mắn sẽ nhiều, tìm được chỗ đó, sau đó tìm được hai dây Mộc Long Căn còn sót lại.
Giang Nguyên nhìn chung quanh, đánh giá tình huống.
Nhưng đã rơi xuống bốn năm chục thước vẫn không nhìn thấy vách núi trong trí nhớ.
- Chẳng lẽ mình nhớ nhầm?
Kinh nghỉ, Giang Nguyên cẩn thận nhớ lại, xác nhận hắn không có nhớ sai.
Hắn tiếp tục hạ xuống hai lần, nhưng vẫn không tìm được chỗ tương tự trong giấc mơ.
Lúc này, Giang Nguyên đã có chút sốt ruột. Nếu tìm không được vị trí của vách núi, hoặc nó đã bị phá hủy, vậy thì hai dây Mộc Long Căn đó sẽ không thể tìm thấy.
Giang Nguyên vừa rơi xuống, vừa bắt đầu suy nghĩ vấn đề.
Nhưng sau khi suy nghĩ xong, xác nhận vẫn không tìm được vách núi đó, Giang Nguyên liên cau mày, nhìn khu vực mấy trượng bị sương mù bao phủ, hắn nghiến răng nói:
~ Thanh Chướng khởi động.
'Theo ý niệm của Giang Nguyên, trong đầu liền hiện lên một tin tức;
- Thiên phú bậc hai, Thanh Chướng, khởi động.
Trước mắt Giang Nguyên sáng lên, sau đó tầm nhìn †rở nên rõ ràng vô cùng, giống như sương mù bao phủ ngọn núi đều tan thành mây khói.
'Thấy tầm nhìn trước mắt đã trở nên rõ ràng, Giang Nguyên liền tranh thủ thời gian nhìn xung quanh. Tiêu hao năng lượng này không ít, nhất định phải tranh thủ, phán định đúng vị trí mới được.