Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giang Nguyên, có chút phiền phức rồi. Vị dược sư của Đồng Nhân Đường không có hình ảnh gốc, chỉ dựa vào trí nhớ mà vẽ ra. Sau khi cầm bức tranh mà ông ấy vẽ đến Đại Dung, một số người thường hay đi hái thuốc. đều nói chưa từng nhìn thấy qua. Duy chỉ có một người hái thuốc lớn tuổi nói là đã từng gặp qua mấy chục năm trước. Nhưng người này đã lâu rồi không có lên núi.

Ngồi ăn cơm tối, Dương Vân Dương buông đũa, bất đắc dĩ nói với Giang Nguyên:

- Cậu còn biện pháp nào không? Cậu có thể vẽ cho tôi một bức để xem hình dáng của nó được không?

- Chưa từng thấy?

Giang Nguyên cũng cau mày, sau đó trong đầu nhớ đến hình dáng của Mộc Long Căn. Loại thảo dược này thoạt nhìn chẳng khác gì dây leo bình thường, trong lòng không khỏi thở dài.

Bây giờ đang trong thời điểm trời đông giá rét, Mộc Long Căn chỉ sợ cũng bắt đầu khô lại. Muốn tìm thấy nó lại càng thêm khó khăn. Đối với những người chỉ nhìn qua tranh, chưa từng gặp thực tế thì rất khó mà phân biệt được. Cho dù có gặp nó ngay trước mắt cũng chỉ xem là mấy loại dây leo bình thường.

- Như thế nào? Ngay cả cậu cũng chưa từng nhìn thấy qua?

Thấy Giang Nguyên cau mày, Dương Vân Dương hỏi.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ một chút. Vốn hắn còn muốn ngày mai đi tỉnh Đông xác định tình huống nhà Nghiêm Tịch, nhưng bây giờ xem ra phải hoãn lại rồi. Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu nói:

- Không, tôi đã nhìn thấy qua. Vậy thì ngày mai tôi sẽ đến Đại Dung một chuyến, đích thân tìm thử.

- Cậu đi?

Dương Vân Dương sửng sốt, nhìn Giang Nguyên không giống như giả bộ, có chút do dự, nói:

- Cậu cũng đã nhìn thấy qua, chỉ bằng cậu vẽ một bức tranh đi, tôi cho người đi tìm.

Giang Nguyên lắc đầu cười:

- Trưởng phòng, tôi có thể vẽ tranh nhưng trình độ vẽ của tôi lại không được tốt lắm. Tự mình đi một chuyến sẽ tốt hơn. Nhiều nhất là vài ngày mà thôi. Mấy ngày. nay, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Dương lão sẽ không thành vấn đề.

Nhìn biểu hiện kiên trì của Giang Nguyên, Dương Vân Dương không thể làm gì hơn là gật đầu. Ông vốn không định làm phiền Giang Nguyên, hơn nữa cũng muốn giữ Giang Nguyên ở lại Bắc Kinh, như vậy phía lão gia tử cũng yên tâm hơn nhiều. Nhưng bây giờ dường như không còn biện pháp xử lý nào khác. Nếu Giang Nguyên đã nói như vậy, hiển nhiên là ông không từ chối. Ít nhất Giang Nguyên tự mình đi thì sẽ có thêm vài phần hy vọng.

- Vậy cậu nhất định phải cẩn thận. Địa hình ở Đại Dung rất nguy hiểm. Tôi sẽ sắp xếp thêm hai người hái thuốc quen thuộc địa hình đi cùng với cậu. Nếu nguy hiểm quá thì cậu đừng đi nữa.

Sau khi đồng ý, Dương Vân Dương lại nhìn Giang Nguyên, nói:

- Về chuyện câu lạc bộ Long Sơn, cậu cũng không cần lo lắng. Lão gia tử đã nói chuyện qua điện thoại với Phó thủ tướng Vương. Hai lão nhân gia đều cho rằng câu lạc bộ Long Sơn đã lạm dụng quân giới, cần chỉnh đốn lại một chút.

- Sao?

Nghe được lời này, Giang Nguyên có chút sửng sốt, thật không ngờ Dương gia nhanh như vậy đã biết chuyện xảy ra hai ba tiếng trước. Hơn nữa Dương lão còn cố ý vì việc này mà nói chuyện với Phó thủ tướng Vương. Nhờ cuộc điện thoại của Dương lão, hắn một chút vấn đề cũng không có, còn câu lạc bộ Long Sơn chỉ là hứng chịu cơn giận của Phó thủ tướng Vương mà thôi.

- Cảm ơn Dương lão, cảm ơn Trưởng phòng. Lúc nào cũng gây phiền phức cho mọi người.

Giang Nguyên ôm quyền nói.

- Có gì đâu chứ? Nếu tuổi trẻ mà không có chút khí thịnh, thế thì còn gọi là tuổi trẻ gì nữa? Giang Nguyên, cậu làm việc rất có chừng mực. Lão gia tử cũng rất thích cậu. Ông nói, nếu đổi lại là ông năm đó, thế nào cũng phải chặt đứt cánh tay của tên tiểu tử đó rồi. Hahah...

Đại Dung tỉnh Nam bất quá cũng chỉ cách Vân Giang mấy trăm km, được xem là thành phố du lịch có tiếng của Hoa Hạ. Bên trong thành phố cũng có một phi trường nhỏ, nhưng từ Bắc Kinh đến đó cũng chỉ có ba chuyến mỗi tuần. Mà chuyến bay gần nhất chính là sáng mai. Vì không để chậm trễ thời gian, Giang Nguyên chỉ có thể suốt đêm bay trở về Vân Giang, sau đó sáng ngày hôm sau ngồi máy bay từ Vân Giang bay đến Đại Dung.

Lưng đeo balo, Giang Nguyên vội vã quay lại Vân Giang. Nhưng khi đáp xuống phi trường Vân Giang đã là 11h30 đêm. Giang Nguyên hiển nhiên là không quay về thành phố, trực tiếp thuê một phòng tại khách sạn gần sân bay, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì ngồi máy bay bay đến Đại Dung.

Giang Nguyên cũng chưa đến Đại Dung lần nào, trước kia hắn chỉ nhìn thấy trên tivi, biết được một số phong cảnh của Đại Dung. Nhìn những ngọn núi có hình thù kỳ lạ, trong lòng cũng vô cùng cảm thán:

- Đại Dung quả thật rất xinh đẹp.

Khi bước ra khỏi sân bay, đã có người giơ cao bảng hiệu có ba chữ “Bác sĩ Giang” lên để tìm hắn. Giang Nguyên bước đến. Người đàn ông trung niên cầm bảng đánh giá Giang Nguyên từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận là cùng một người liền mỉm cười bắt tay Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, đi đường vất vả rồi.

- Đừng khách sáo. Chúng ta nên tranh thủ thời gian.

Giang Nguyên mỉm cười, vội vàng nói.

Chiếc xe rất nhanh rời khỏi phi trường nhưng cũng không chạy về nội thành mà theo quốc lộ hướng đến một thị trấn tương đối hẻo lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK