Giờ cuối cùng họ có thể mở một cửa, cho người nhà của mấy vị quan chức lớn này vào thăm viếng cháu chất bảo bối của họ. Áp lực mà bọn Thượng tá Hồ đang gánh rõ ràng cũng giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, số người vẫn phải hạn chế đã giúp anh ta và Bộ trưởng Nghiêm được nở mày nở mặt. Bao nhiêu người được vào, cho ai vào, cũng là một vấn đề. Chỉ cần khống chế tin tức, lén thông báo cho mấy vị lão đại cấp tương đối cao, để phu nhân hoặc con dâu của họ gì đó vào thăm một chút cho yên tâm, đó đã là một nhân tình không nhỏ.
Bộ trưởng Nghiêm nhìn Thượng tá Hồ mặt mày vui vẻ thoải mái đi ra ngoài thì cũng cảm thấy tương đối có mặt mũi. Mệnh lệnh này của mình đã đưa ra rất thỏa đáng lại kịp thời. Mình có thể diện, cấp dưới cũng vui mừng. Mặc dù mình không phải một Tổ phó thường vụ, nhưng trước mặt những cấp dưới này cũng phải có chút tiếng nói, hơn nữa cũng sẽ được cấp dưới ủng hộ. Như vậy thì uy nghiêm đã bị mất không phải sẽ có thể kiếm trở về sao?
- Giờ đã có thể phán đoán bệnh dịch sẽ lây truyền qua đường tiêu hóa và thể dịch... Thuốc ức chế bệnh dịch theo dự tính sẽ chế tạo xong trong sáu giờ đông hồ nữa....
Bộ trưởng Nghiêm lại một lần nữa nhìn thoáng tài liệu trong tay, đọc một dòng chữ bên trên. Tuy hiện tại chủ yếu lão làm công việc hành chính, không cần phải làm những việc chữa trị và phòng dịch thực tế, nhưng lão là một Phó bộ trưởng thường vụ phục trách công tác phòng dịch của Bộ y tế nên lão cũng hiểu tương đối rõ những thứ này. Bệnh dịch chỉ lây truyền qua thể dịch và đường tiêu hóa thì cũng không đáng sợ lắm, Trên căn bản mức độ truyền nhiễm nguy hiểm cũng tựa như Viêm gan và HIV.
Chỉ cần chú ý một chút, chắc chắn sẽ không bị lây. Căn cứ theo quy định liên quan, tuy hiện giờ chưa chính thức xóa bỏ cách ly. Nhưng trước mặt các đông chí lãnh đạo, để các đồng chí lãnh đạo yên tâm, gặp con cháu một chút cũng là việc nên làm. Đây là một hành động giảm áp lực tâm lý cho các vị lãnh đạo, chẳng ai có thể nói gì.
Mấy việc được lòng lãnh đạo thế này sao lại không làm chứ? Đến lúc đó khi mình muốn lên chức Bộ trưởng, có mấy vị này giúp đỡ một chút, vậy thì sẽ trở thành một trợ lực không nhỏ. Nghĩ đến chuyện này, Phó Bộ trưởng Nghiêm không kìm được đác ý, hừ giọng nói:
- Ây da... Ta đã từng đến Quỳnh Lâm Yến. Ta cũng đã từng đánh vệ tỷ tiền.. a... đánh vệ tỷ tiền.
Giang Nguyên ngồi ngay ngắn trước giường của Tiểu Bảo thấy sắp hai tiếng đồng hồ nhưng nhiệt độ cơ thế của Tiểu Bảo vẫn từ từ lên cao thì sắc mặt càng thêm âm trầm. Trương Ngọc Phượng bên cạnh nhìn kiểm tra nhiệt độ mới nhất, sắc mặt cũng hơi biến đổi. Vi đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo vẫn tiếp tục tăng lên. Tình hình cứ thế này, không thể nói chắc chắn sẽ có vấn đề, nhưng cũng hơi khác thường
- Tiểu Bảo... đừng sợ, ba đây, ba ở đây...
Giang Nguyên lầm bầm, lại ngồi gần thêm một chút. Hắn đưa tay cầm lấy tay Tiểu Bảo, trong mắt tràn ngập trìu mến và căng thắng, vuốt ve trán Tiểu Bảo, thấp giọng trấn an, giống như đang muốn làm giảm bớt chút đau đớn cho Tiểu Bảo vậy.
Trương Ngọc Phượng đứng bên nhìn thấy vẻ mặt âm trầm, căng thẳng lại bất đắc dĩ của Giang Nguyên thì cũng khế nhíu mày. Chị ta biết, với tình hình của Giang Nguyên hiện tại, trên căn bản không thể tiếp tục nắm tiến trình chữa trị, chỉ có thế để chị ta tiếp nhận tất cả.
Chị ta hơi trầm ngâm, sau đó quả quyết nói với Viên Dũng bên cạnh:
- Viên Dũng hút một ống máu, đi đưa cho Lâm y sĩ, nhờ anh ấy nhanh chóng kiểm tra bệnh độc, xem số lượng bệnh độc có bắt đầu giảm bớt không
- Vâng...
Lúc này Viên Dũng lập tức lấy đõ, sau đó bước đến phía bên kia của giường bệnh lấy máu Tiểu Bảo.
Lúc này rõ ràng cảm xúc của Giang Nguyên đang trầm xuống, hơn nữa trong lòng đây cảm giác bất an, nhìn Viêm Dũng lại một lần nữa lấy máu của Tiểu Bảo còn Tiểu Bảo đang hôn mê dường như cũng cảm nhận thấy sự đau đớn nên hàng lông mày non nớt cũng chậm rãi nhíu lại.
Giang Nguyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo đang nhíu mày, trái tim không khỏi thắt lại, không kìm được khom người xuống, cẩn thận vuốt ve trần Tiểu Bảo, muốn vuốt giãn hàng lông mày đang khẽ nhíu lại kia.
Giang Nguyên cảm thấy chỗ ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng thì hơi thở không kìm được nặng nề hơn. Nhiệt độ cơ thể cao như vậy, mình nhất định phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để Tiểu Bảo cứ như vậy được.
Có điều, trong khi hẳn vừa mới khế vuốt mấy cái, thở hổn hến vài hơn, trong đầu vẫn đang suy nghĩ hỗn loạn, nên giải quyết vấn đề này như thế nào, đột nhiên hẳn cảm thấy chỗ vai trái nóng lên, sau đó trong đầu lóe lên một chỉ thị:
- Tít.. trong phối phế quản phát hiện vi sinh vật có hại khác thường xâm nhập... Bắt đầu kích thích gia tăng bạch cầu, bạch cầu hạt trung tính, tăng cường hoạt tính tế bào, sức đề kháng của cơ thể bắt đầu tăng mạnh..
Giang Nguyên nghe thấy chỉ thị này lóe lên trong đầu thì vẻ mặt lập tức cứng đờ, nhanh chóng hồi phục tỉnh thần, trong lòng hoảng hốt. Cuối cùng hắn đã tìm thấy căn nguyên khiến hai ngày nay trong lòng mình cảm thấy bất an.
Thể chất của mình mạnh hơn người thường rất nhiều, những vi sinh vật có hại thông thường căn bản không thể gây nên ảnh hưởng quá lớn đối với mình. Nhưng giờ mình đã nhận được cảnh báo như vậy, điều đó chứng tỏ tính nguy hiểm của loại ví sinh vật có hại đang xâm nhập này đã vượt quá phạm vi chịu đựng của cơ thể mình.
Và bây giờ có thể xuất hiện vi sinh vật có hại, chỉ có một khả năng...
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên đứng bật dậy, nói với Viêm Dũng đang lấy máu, trầm giọng kêu lên:
- Mau... mau gọi điện cho Đường y sư, mời họ giờ quay lại ngay.
- A....
Viêm Dũng sửng sốt, sau đó giương mắt nhìn thoáng đồng hồ trên tường, ngạc nhiên nói:
- Giờ máy bay của Đường y sư đã cất cánh, không thế liên lạc được...
- Bay rồi?
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó cau mày trầm giọng nói:
- Lập tức liên lạc với sân bay, yêu cầu chuyến bay quay ngược lại...
Y sĩ Trương Ngọc Phượng đứng bên kinh ngạc nhìn Giang Nguyên, nói
- Giang Nguyên... làm sao vậy? Hiện tại tình hình của Tiểu Bảo không có dấu hiệu xấu đi, có thể chỉ là...
- Không... bệnh độc biến dị rồi... lập tức mời nhóm Đường y sư quay trở lại
Trương Ngọc Phượng còn chưa nói hết câu, Giang Nguyên mặt trầm như nước, nhìn về phía y sĩ Trương Ngọc Phượng, trầm giọng ngắt lời nói.
- Biến dị rồi? Chuyện này.. không thể nào... mới trong hai ngày ngắn ngủi, bệnh độc không thể nào xuất hiện biến dị, chắc chắn không thết
Trương Ngọc Phượng nghe Giang Nguyên nói vậy bất giác lắc đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên, cau mày trầm giọng khuyên nhủ:
- Giang Nguyên... Tôi biết cậu lo lắng cho Tiểu Bảo, nhưng cậu không nên để cảm xúc xen vào công việc, không thể làm lung tung được. Cậu không thể tùy tiện thay đổi hành trình của Đường y sư... Hơn nữa, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh bệnh độc biến dị rồi, cậu không thể nghỉ ngờ kết quả nghiên cứu của Đường y sư được!
Nói tới đây sắc mặt Trương Ngọc Phượng nghiêm túc nhìn về phía Giang Nguyên nói:
- Hắn cậu cũng hiểu rõ quy tắc của Thiên Y viện, y sĩ cấp dưới nếu không có đủ bằng chứng mà nghỉ ngờ y sư cấp trên, tình huống này tương đối nghiêm trọng.
- Không... Trương y sĩ... bệnh độc biến dị rồi, giờ đã có khả năng truyền nhiễm qua đường không khí, tôi dám khắng định!
Giang Nguyên nhìn thấy vẻ mặt Trương Ngọc Phượng nghiêm túc như vậy dĩ nhiên cũng biết Trương Ngọc Phượng đang nhắc nhở mình. Cho nên lúc này vẻ mặt của hẳn cũng nghiêm túc, nhìn Trương Ngọc Phượng nói:
- Cho nên, giờ phải mời Đường y sư quay lại, nghiên cứu lăn nữa và tìm ra chất ức chế bệnh động mới... Nếu không một khi bệnh độc lan truyền, hậu quả chắc chắn rất đáng sợ!
- Cậu...
Trương Ngọc Phượng thấy Giang Nguyên gọi mình là Trương y sư liền chăm chú nhìn vào mắt Giang Nguyên, biết Giang Nguyên đang nghiêm túc giải thích và thảo luận với mình về chuyện này. Trước ánh mắt kiên định chứ không còn căng thắng như ban đầu của Giang Nguyên, tuy Trương Ngọc Phượng không biết vì sao Giang Nguyên có thể chắc chắn như vậy nhưng chị ta biết Giang Nguyên không phải loại người ăn nói lung tung.
Sau khi Trương Ngọc Phượng hơi do dự một lúc, lại nghĩ tới nhiệt độ của Tiếu Bảo tới giờ vẫn lên cao gần hai tiếng đồng hồ hình như thật sự không được bình thường. Lúc này chị ta mới nhìn về phía Giang Nguyên, trầm giọng nói:
- Giang Nguyên, ban nấy tôi vừa bảo Viêm Dũng lấy máu rồi, nếu như cậu kiên trì khẳng định bệnh độc đã có biến dị, vậy tôi sẽ mời y sĩ Lâm Ngọc Tường tiến hành so sánh tiêu bản bệnh độc... Nhưng hiện tại, cậu không có gì chứng minh bệnh độc đã thực sự biến dị, cho nên... Tôi kiến nghị cậu nên đợi vài tiếng đồng hồ nữa, đợi có kết quả so sánh bệnh độc, nếu thật sự có vấn đề, vậy thì lại mời Thiên Y viện hoặc Đường y sư 'rợ giúp, như vậy tương đối hay hơn!
Nói tới đây, Trương Ngọc Phượng dừng lại, lo lắng nhìn Giang Nguyên. Dường như mình nói vậy nhưng vẻ mặt của Giang Nguyên vẫn kiên định không chút thay đổi, chị ta bất đắc dĩ nhắc nhở lần nữa:
- Cậu nên biết, cho dù giờ cậu cho máy bay quay ngược lại, đón Đường y sư bọn họ quay lại thì có lẽ giờ cậu cũng chẳng có chứng cứ gì để thuyết phục Đường y sử, như thế sẽ khiến Đường y sư... tương đối tức giận... thậm chí..
- Cậu hiểu mà... Cho dù thầy của cậu là La y sư cao cấp nhất, nhưng tự tiện thay đổi hành trình dự. định của một vị y sư như vậy, còn khiến ông ấy tức.
giận, cậu sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm đậu! Một khi ông ấy đem chuyện này báo lên Hội đồng viện, vậy thì cậu sẽ phải chịu trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc!
Trong ánh mắt mong chờ của Trương Ngọc Phượng, Giang Nguyên vẫn kiên trì lắc đầu, nhìn Trương Ngọc Phượng nói:
- Không... cho dù Đường y sư có tức giận tôi cũng phải mời ông ấy quay lại... Nếu không đợi ông ấy quay về Kim Lăng, sau đó lại đợi có kết quả rồi mới quay trở lại, ít nhất cũng phải chậm trễ mất bốn tiếng đồng hồ trở lên.
- Với tình hình hiện tại, nếu có thể mời ông ấy quay lại thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Nếu Đường y sư quay lại tôi sẽ chịu đựng cơn phẫn nộ của ông ấy...
Giang Nguyên kiên định gật đầu với Trương Ngọc Phượng, sau đó cầm điện thoại, trầm giọng nói:
- Tôi là Giang Nguyên, giờ xin lập tức thông báo với sân bay, yêu cầu chuyến bay Đường y sư đang ngồi lập tức quay trở lại!