Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bác gái... Bác vất vả rồi.

Giang Nguyên tiến gần chỗ Tiểu Bảo một chút. Hiện †ại tình hình Tiểu Bảo rất không tồi, thông qua bổ sung dịch và canh sâm đề khí, hiện tại rõ ràng đã ổn hơn, chẳng qua vẫn đang ngủ say. Mà hiện giờ dịch truyền cũng còn đủ duy trì chừng hai giờ.

Bác gái ôm Tiểu Bảo cười thân thiện, nói:

- Bác sĩ Giang, ngài khách sáo rồi... Ngài có việc bận, †ôi giúp ôm cháu bé cho ngài... Đừng lo lắng!

- Tốt... Vậy thì làm phiền bác gái...

Giang Nguyên gật đầu cảm kích, kéo cái hòm to của mình đi về hướng bên ngoài.

- Bác sĩ Giang... Phiên ngài xem cái chân cho ông xã tôi một chút...

- Bác sĩ Giang, ngài khám cho tôi một chút, cánh tay này của tôi còn có thể dùng sao?

Nghe thấy tiếng cầu cứu của thôn dân, Giang Nguyên cười cười, sau đó gật đầu nói:

- Mọi người đừng nóng nảy. Tôi sẽ khám lần lượt cho mọi người...

Đứng ở cửa, Giang Nguyên tủy ý nhìn quanh một chút, sau đó liền khám trước cho người có vẻ nghiêm trọng nhất.

Đầu tiên chính là thầy Ngô kia. Thầy Ngô hình như cũng bị gãy xương sườn, được bác sĩ Đào dùng băng dính cố định lại, không biết ra sao. Giang Nguyên muốn khám cho thầy Ngô trước tiên.

Khám xong, Giang Nguyên lại hài lòng gật đầu. Mặc dù thủ pháp thô sơ nhưng cuối cùng cũng đạt được kết quả. Mà phương diện hắn kiểm tra cũng như không có vấn đề gì quá lớn, không xuất hiện tình trạng phổi bị thủng.

- Thầy Ngô, nằm nghỉ ngơi đi, không sao đâu... Ít nói một chút!

Giang Nguyên vỗ bả vai thầy Ngô, cười an ủi. - Cám ơn... Cám ơn bác sĩ Giang! Trên mặt thầy Ngô lộ vẻ tươi cười, cúi đầu cảm ơn.

Khám cho thầy Ngô xong, Giang Nguyên liền đi về phía một bệnh nhân bên cạnh.

Hán tử trung niên này nằm ở đó không lên tiếng, nhưng Giang Nguyên lại chú ý tới chân y có một mảng vết máu rất rõ ràng, nhưng hình như còn chưa được xử lý gì. Giang Nguyên vội vàng bước đi tới.

'Thấy Giang Nguyên đi tới, mặt người đàn ông kia hướng về phía Giang Nguyên, gật đầu, cảm kích cười cười:

- Chào bác sĩI

Giang Nguyên đưa tay vén ống quần bệnh nhân lên, lại phát hiện ra ở bắp chân người này có một vết thương dài tới mười cm, bên trên còn dính ít bụi đất, nhưng ở gần bắp chân có buộc một sợi dây, không để máu chảy ra thêm.

Lập tức lông mày Giang Nguyên nhíu lại, trầm giọng hỏi:

- Sao cả băng bó một chút cũng không có vậy?

- Tôi thấy mình bác sĩ Đào quá bận nên dùng sợi dây buộc lại đã, đợi ông ấy điều trị cho những người dân thôn khác trước... Hiện tại đã không chảy máu nữa rồi...

Người đàn ông kia lộ một tia cười đôn hậu, nói: - Không ngại lắm đâu! - Không ngại lắm đâu...

Nhìn nụ cười đôn hậu trên mặt người đàn ông này, trong lòng Giang Nguyên cũng thầm giật mình, sau đó khẽ thở dài, tay mở cái hòm lớn bên người ra, lấy một lọ nước muối, cầm miếng bông, bắt đầu rửa vết thương cho người đàn ông này.

Người đàn ông này đúng là một Hán tử, vết thương lớn như vậy, Giang Nguyên lau rửa mãi, rốt cục cũng rửa sạch được bụi đất, để lộ tình hình bên trong.

'Thấy rõ tình hình bên trong, Giang Nguyên cũng phải hít sâu một hơi. Bên trong vết thương, xương cốt cũng vỡ vụn mà vẫn còn không có việc gì? Giang Nguyên hiểu rất rõ loại vết thương này đau đến mức nào... Ngẩng đầu nhìn mặt người nọ đã hơi tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười, Giang Nguyên không nén nổi lộ một tia bội phục. Người đàn ông này làm hắn nhớ tới một số người trong Cô Lang... Giang Nguyên cũng không nói nhiều nữa. May mắn là xương cốt chỉ bị vỡ vài mảnh nhỏ, chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần không hoạt động mạnh, chậm rãi nối lại, sau một tháng là có thể khôi phục gần ổn rồi.

Lập tức hản lấy một bình ô xy già nhỏ bên trong hòm ra, rửa qua vết thương một chút. Hắn cố gắng lau hết vết thương, khiến sắc mặt của người đàn ông kia lại tái đi vài phần. Giang Nguyên biết loại cảm giác này, bị ô xy già chảy vào vết thương chẳng khác nào dùng bàn chải đánh vào trong đó vậy.

Thật ra bình thường thủ pháp của Giang Nguyên là trực tiếp đổ cả lọ ô xy già vào vết thương, cũng không cần phải lau như vậy. Nhưng hiện tại Giang Nguyên cũng thể không làm thế. Ô xy già trong hòm cấp cứu không nhiều, cũng chỉ có hai bình nhỏ như vậy, dùng hết là không còn gì.

Chắc bên trong trung tâm y tế cũng còn có một ít, nhưng nhiều bệnh nhân như vậy, cứ dùng bạt mạng thì nhất quyết sẽ không đủ. Nước muối sinh lý còn tốt, nếu dùng hết không còn, như vậy thì còn có thể dùng nước sôi rửa vết thương. Nhưng ô xy già thì chẳng có gì thay thế cả.

Là thứ thuốc khử trùng chủ yếu, nếu muốn khống chế không nhiễm trùng trong điều kiện thiếu thuốc men, đây ắt là vật không thể thiếu. Cho nên Giang Nguyên phải dùng thật tiết kiệm.

Lau xong vết thương, Giang Nguyên lại dùng iodine complex lau lại một lần, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn lấy một cái kìm trong hòm cấp cứu ra, khử trùng bằng iodine complex một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc mặt người đàn ông đã hơi tái nhợt, gật đầu nói:

- Tiếp đây sẽ rất đau đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK