Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay từ đầu, Trần Bát Hoang đã lộ ra thân phận cao quý của mình, chỉ là họ không muốn tin thôi!



Mạc Thiếu Dương trông thì như một cậu ấm quần áo lụa là, nhưng thực tế cũng không phải thằng ngu. Trong lòng hắn ta biết rõ bố mình là loại người nào. Trước giờ, Mạc Vấn Thiên vẫn luôn bao che cho mình.



Mà lần này, rõ ràng hắn ta đã chọc vào người không thể chọc!



Không những là hắn ta, mà dù là toàn bộ nhà họ Mạc cũng không thể chọc vào!



Trần Bát Hoang - một vệ sĩ nho nhỏ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.



Mạc Vấn Thiên cúi đầu một lúc lâu, Trần Đức mới nhàn nhạt mở miệng: "Tôi nói rồi, lần đầu với lần thứ hai có thể tha chứ không có lần thứ ba".



"Nếu có lần thứ ba thì tự gánh lấy hậu quả, cậu còn nhớ không?"



"Nhớ chứ, anh Trần ơi, tôi sai rồi, xin lỗi anh nhiều lắm. Do tôi có mắt như mù, không nên đắc tội anh!", giọng nói lạnh nhạt ấy khiến Mạc Thiếu Dương vô cùng sợ hãi. Hắn ta biết, nếu giờ Trần Bát Hoang ra tay thì không có ai có thể giúp mình! Dù là bố cũng không thể!



"Nếu nhớ, vậy bẻ gãy một bàn tay đi", Trần Đức lạnh nhạt nói, rồi quay sang Mạc Vấn Thiên bảo: "Con của ông thì ông tự mình dạy đi".



"Cái gì? Anh Trần, đừng mà, cầu xin anh đừng..."



Mạc Thiếu Dương định van xin, nhưng Mạc Vấn Thiên lại tát cho một phát: "Gào cái gì mà gào, còn không cảm ơn cậu Trần!"



"Cảm ơn?"



Lục Tầm Dạ đứng cạnh ngây người.



Rốt cuộc... Trần Bát Hoang có lai lịch gì mà có thể khiến Mạc Thiếu Dương gãy một bàn tay, vả lại bố của hắn ta còn phải cảm ơn? .



Vốn dĩ, Mạc Thiếu Dương còn muốn cầu xin tha thứ, song khi thấy Mạc Vấn Thiên nói vậy, lập tức không dám hó hé, nghẹn ngào nói: "Cảm... cảm ơn anh Trần đã giơ cao đánh khẽ!"



"Hừ, thứ ăn hại!"



Mạc Vấn Thiên nắm lấy bàn tay của Mạc Thiếu Dương, dùng sức vặn một cái.



Rắc!



Một tiếng gãy xương vang lên, sắc mặt Mạc Thiếu Dương lập tức trắng bệch, rồi hét lên thảm thiết như bị thọc tiết heo.



Mạc Vấn Thiên bịt miệng hắn ta lại: "Mẹ nó mày nhỏ giọng lại cho tao!"



Mạc Vấn Thiên thật sự không muốn khiến nhiều người chú ý đến tình hình bên này nữa, dằn nỗi xót xa vào lòng, mặc Mạc Thiếu Dương giãy giụa, nhưng vẫn không bỏ tay ra.



Mãi một lúc lâu sau, tiếng hét của Mạc Thiếu Dương nhỏ lại, ông ta mới thả ra.



Mà Trần Đức, Quan Hổ, Tống Ngữ Yên đã rời đi.



"Tại... tại sao, rốt cuộc thì hắn là ai?", Mạc Thiếu Dương nhìn bóng lưng của họ, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.



"Cậu ta là ai không phải là điều chúng ta có thể quan tâm, càng không phải người con có thể biết được. Con chỉ cần biết, con không thể chọc vào cậu ta. Dù là nhà họ Mạc chúng ta cũng không thể chọc vào cậu ta, hiểu không?", vẻ mặt Mạc Vấn Thiên trần đầy nghiêm túc nói: "Sau này thấy cậu ta thì con phải kính trọng chút, nếu không thì con đừng làm con trai của bố nữa!"



"Bố, con hiểu rồi, không có lần sau đâu, sẽ chẳng còn lần nào nữa đâu ạ..."



"Hừ, biết thế là tốt, tay còn đau không?"



"Đau".



"Con đừng tham gia buổi đấu giá này, bố sẽ gọi người đến đón con, trở về bó xương đi".



Mạc Vấn Thiên thở dài, xoay người đi, chạy theo đám Quan Hổ.



Tay Mạc Thiếu Dương rất đau, sau khi Mạc Vấn Thiên gọi phục vụ tới nâng bèn nghẹn ngào rời đi, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến đám Lục Tầm Dạ, Diêm Mộng và bạn thân của cô ta.



Mấy người Diêm Mộng đứng tại chỗ, lòng đầy phức tạp, mỗi người một suy nghĩ.



Thậm chí... còn có chút cô đơn và hối hận.



Đương nhiên là họ cũng nghe thấy lời nói của Mạc Vấn Thiên.



Họ đến xem buổi đấu giá ở trung tâm Thế Kỷ là để làm quen với nhiều ông lớn, tìm kiếm một tiền đồ rộng mở. Ai ngờ, ông lớn lớn nhất lại ở ngay bên cạnh họ. Nhưng họ lại mắt chó không thấy Thái Sơn, không để ý, quý trọng, mà còn chế giễu người ta.



Nếu lúc trước họ không khinh bỉ, không mắt để lên đầu mà đối xử tốt với Trần Bát Hoang thì không biết giờ đây sẽ có kết quả khác không?



Bốn người ngồi vào vị trí của mình, im lặng không ai nói chuyện.



Diêm Mộng lấy cuốn sổ trong lòng ra, mở nó ra rồi tiếp tục vẽ bức tranh chú hề chưa kịp hoàn thành kia. Cô ta nhớ lại tối hôm đó, nghiêm túc vẽ.



Chỉ có vậy mới lu mờ được sự ảnh hưởng của Trần Bát Hoang mang đến cho cô ta.



"Cậu Trần, cảm ơn cậu đã giơ cao đánh khẽ", Mạc Vấn Thiên dạy bảo xong Mạc Thiếu Dương bèn đuổi theo ba người Quan Hổ, tự mình cảm ơn Trần Đức.



Câu cảm ơn ấy cũng không phải nói cho có, mà là thật lòng thật dạ cảm ơn!



Bởi vì ông ta biết quá trình hai anh em Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ bị đuổi khỏi nhà họ Tống, nên hiểu rất rõ người thanh niên trước mặt có bao nhiêu bản lĩnh.



Thế nên, sự trừng phạt của Trần Bát Hoang với Mạc Thiếu Dương vào lúc này đã rất rất nhẹ rồi. Thậm chí, anh còn không có tự mình ra tay.



Nếu mà để anh tự mình ra tay thì tay con ông ta sẽ không thể khôi phục như ban đầu được nữa.



Thậm chí... không chỉ đơn giản là gãy một bàn tay.



"Khỏi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Ngữ Yên đi", dù là Mạc Thiếu Dương hay Mạc Vấn Thiên thì Trần Đức cũng chẳng có hứng thú, nên thuận nước đẩy thuyền đưa ân tình này cho Tống Ngữ Yên.



"Giám đốc Mạc, ông về trước nghỉ ngơi rồi chăm sóc cho con trai mình đi", không chờ Mạc Vấn Thiên nói chuyện, Tống Ngữ Yên đã mở miệng trước: "Yên tâm, ông là cấp dưới đắc lực do bố tôi để lại nên mọi thứ của ông sẽ không vì sự vô tri và ngông cuồng của con trai mình mà mất đi".



"Cảm ơn, cảm ơn chủ tịch Tống!"



Giọng nói lạnh lùng ấy của Tống Ngữ Yên lại giống một dòng nước ấm, cuối cùng trái tim của Mạc Vấn Thiên cũng yên ổn trở lại. Ban đầu, ông ta có hơi khó chịu khi cô ấy nhận lấy chức chủ tịch, nhưng lúc này, cảm giác không phục ấy lập tức biến mất sạch, chỉ còn lại sự biết ơn vô cùng vô tận.



Ông ta quyết định sau này phải làm việc cho Tống Ngữ Yên.



"Ừ, đi đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK