Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Hằng nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Đức rời đi, hắn ta cắn răng cắn lợi, cơ thể run rẩy, sắc mặt xanh xám. Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, hắn ta cực kỳ muốn ra tay lần nữa, nhưng vừa nghĩ đến thực lực của người đó, hắn ta liền do dự sợ hãi, nhưng… nếu cứ tiếp tục như vậy thì quá mất mặt!



“Cậu Chương, với vết thương bây giờ của cậu, quả thực không phù hợp tiếp tục leo Thiên Kiếm Phong, hay là chúng ta đi xuống trước!”, một lão hầu mở miệng nói, cho Chương Hằng một lối thoát.



“Cậu Chương, trên người hắn ta nhất định có bảo vật gì đó, quay về lại nghĩ cách đi lên”, một người khác cũng nói.



Ánh mắt Chương Hằng đầy oán độc, thái độ bình tĩnh thờ ơ không đếm xỉa của Trần Đức giống như là đang làm nhục hắn ta. Chương Hằng rất do dự, hắn ta không muốn cứ như vậy rời đi.



Nhưng,



Cuối cùng hắn ta vẫn mạnh mẽ chống đỡ cơ thể đứng lên, dưới hộ tống của hai người hầu, bọn họ đi xuống Thiên Kiếm Phong.



“Cẩu tạp chủng đáng chết, mày chờ đấy, tao sẽ báo thù, sẽ cho mày chết đến mức khó coi!”, hốc mắt Chương Hằng đỏ bừng, đáy lòng gầm thét, hắn ta nóng nảy tới mức không bình tĩnh nổi



Từ lúc sinh ra đến giờ, bất luận hắn ta đi đếu đâu đều là ánh trăng sáng chói, trong thế hệ trẻ, ngoại trừ hai ba người, ai có thể so với hào quang của hắn ta?



Có thể nói từ nhỏ đến lớn, hắn ta có địa vị được tôn sùng, không có một ai bất kính với hắn ta, cho dù là mấy lão già cũng vô cùng cưng chiều.



Còn bản thân hắn ta chưa từng thất vọng về mình, trong cùng cảnh giới hắn ta cũng chưa bao giờ thất bại!



Hôm nay lần đầu tiên hắn ta thua trong tay một người Linh Căn kỳ, còn thua thê thảm như vậy, làm sao Chương Hằng chịu đựng nổi?!



Mặc dù hắn ta rời khỏi Thiên Kiếm Phong,



Nhưng lòng tràn đầy ý báo thù!



Tuyệt đối không thể cứ như vậy!



Trên người thằng nhãi đó nhất định có bảo vật gì đó, hắn ta phải báo thù, giết người và cướp bảo vật!



“Hử?”



Trần Đức xoay người rời đi, anh cảm thấy sát ý nồng nặc của người nào đó thì không khỏi khẽ cau mày, nhưng anh cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, anh chỉ muốn sớm tìm được Phương Tâm Ngọc, mạng của Chương Hằng không liên quan đến anh.



Đương nhiên nếu như Chương Hằng nhất định muốn đi lên tự tìm cái chết, anh cũng không ngại thuận tay tiễn hắn ta một đoạn đường.



Trong nháy mắt, Trần Đức đã lên đến độ cao một ngàn ba trăm mét, tới đây anh không thể chạy băng băng được nữa, chỉ có thể leo lên, gió lạnh thấu xương còn mạnh gấp hơn mười lần so với trước đó, mỗi một trận gió thổi qua, dù là anh cũng có thể cảm nhận được đau nhói giống như bị dao đâm vào.



Hoàn cảnh tồi tệ như vậy nhưng tốc độ của Trần Đức vẫn không chậm lại, anh vững vàng tiếp tục leo lên phía trên.



Rõ ràng Trần Đức cảm nhận được dưới sự kích thích của gió mạnh này, thực lực của anh cũng đang tăng lên một cách chậm rãi.



“Chẳng trách nơi này là vùng đất trù phú dành cho luyện tập, loại gió mạnh này đối với võ giả quả thật có thể đạt được hiệu quả tôi luyện và trở nên mạnh mẽ”, Trần Đức bừng tỉnh, đồng thời cũng rất nghi ngờ, tại sao ngọn núi này lại xuất hiện gió mạnh như vậy?



Loại này gió mạnh không hề giống như thiên nhiên tạo thành.



“Không biết Phương Tâm Ngọc lên được bao nhiêu mét rồi”.



Trần Đức điều chỉnh trạng thái, ánh mắt ác liệt, anh điên cuồng lao nhanh về phía trước giống như lão vượn.



Cùng lúc đó,



Dưới chân Thiên Kiếm Phong, ba người Chương Hằng từ trên Thiên Kiếm Phong đi xuống.



Ba người bọn họ vừa xuất hiện.



Đám người Lục Tâm và Triệu Phong trong nháy mắt kinh ngạc, sắc mặt điên cuồng biến đổi, bọn họ không thể tưởng tượng nổi ngây ngốc nhìn chằm chằm Chương Hằng.



Xảy… xảy ra chuyện gì?



Chương Hằng... cậu Chương sao lại xuống?!



Mọi người không chỉ cực kỳ kinh hãi, hơn nữa còn thấy rõ ràng cánh tay của Chương Hằng có vết máu, cho dù vết thương đã xử lý, nhưng máu tươi vẫn thấm ướt áo, còn đập thẳng vào mắt cực kỳ nổi bật!



Lập tức,



Đám người Triệu Phong và Lục Tâm đều toát lên suy nghĩ sợ hãi không dám tin.







Cậu Chương Hằng vừa bị tên rác rưởi kia đánh… đánh trọng thương?!



Ý niệm dâng lên rồi thoáng hiện giống như bầu trời đêm Ả Rập, bọn họ không dám tin cảnh tượng trước mắt, sự thật hết lần này đến lần khác bày ra!



Không, không thể nào!



Ngộ nhỡ cậu Chương tự mình bị thương thì sao?



Nhất định sẽ không như trong tưởng tượng của bọn họ, bởi vì sự thật đó quá điên cuồng, không phải đâu!



Triệu Phong không cam lòng, hắn ta thận trọng tiến lên phía trước nói: “Cậu… cậu Chương, anh, sao vậy…”



“Im miệng!”



Đối mặt với con kiến hôi này, sắc mặt Chương Hằng không tốt, thậm chí còn chẳng buồn nhìn thẳng vào bọn họ: “Mấy người chúng mày trông chừng tốt nơi này cho tao, thằng nhãi kia vừa đi lên, nếu hắn luyện tập xong thì chặn hắn cho tao, hắn mà rời khỏi đây được, tao sẽ hỏi tội đám đầu chó chúng mày!”



“Dạ… dạ!”, Triệu Phong giật mình vội vàng đồng ý.



“Hai người cũng ở lại!”



Chương Hằng liếc nhìn hai lão hầu bên cạnh, ngay sau đó hắn ta một mình rời khỏi Thiên Kiếm Phong, tốc độ của hắn ta rất nhanh, chạy như điên về phía gia tộc.



Theo Chương Hằng thấy, Trần Đức đến Thiên Kiếm Phong tất nhiên là để luyện tập, nếu như tốc độ chậm một chút, có lẽ đối phương sẽ rời đi, dù thế nào hắn ta cũng không thể liên tưởng đến mối liên quan giữa Trần Đức và chú của hắn ta Phương Tâm Ngọc.



Suy cho cùng,



Chú của hắn ta thật sự rất mạnh, dù là đệ nhất cao thủ trong gia tộc gặp phải chú cũng chỉ có thể chết!



Trần Bát Hoang có thể liên quan gì đến chú của hắn ta?



“Lão Viên…”, sau khi Chương Hằng rời đi, Triệu Phong sợ hãi tiến lên hỏi một lão hầu của Chương Hằng: “Cậu Chương là do người đó… làm bị thương?”



Trong lúc nói chuyện, sợ lão Viên không trả lời, Triệu Phong còn lấy ra một ít linh thạch từ trên người chia cho bọn họ.



“Ừ”, lão Viên cất linh thạch, gật đầu một cái.



Chỉ có một chữ ‘Ừ’.



Trong nháy mắt, Lục Tâm, Triệu Phong và võ giả đi theo bọn họ ai nấy đều chấn động đến hóa đá. Mặc dù bọn họ đã sớm nghĩ đến khả năng này, nhưng khi được xác nhận, sự sợ hãi bọn họ nên có cũng không bớt đi chút nào.



Từng người một anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng đều nhìn thấy sợ hãi trong mắt nhau, nghĩ lại mà sợ, cũng có vui mừng!



Ai mà ngờ đến? Tên nhãi trước đó bọn họ ngăn cản đối đầu gay gắt lại có thể khiến Chương Hằng bị thương nặng?! Nếu không phải muốn lợi dụng Chương Hằng giết chết anh, e rằng bọn họ sẽ không để thằng nhãi đó đi vào đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK