Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu thực sự là vậy sẽ xảy ra hậu quả như thế nào?



Chỉ nghĩ đến điều đó thôi mọi người đã bất giác rùng mình.



Không còn nghi ngờ gì nữa, người có thể gây thiệt hại nghiêm trọng cho đội ngũ của Chương Hằng, giết chết bọn họ cũng thoải mái và tùy ý như giết gà mổ lợn vậy.



Con mẹ nó… cái này thực sự cũng quá khủng bố rồi?



Bọn họ chẳng khác nào vừa bước qua lằn ranh tử vong mà!



Chương Hằng, người đứng thứ tư trong bảng xếp hạng Thanh Niên, trong thế hệ trẻ hiện nay lợi hại hơn hắn ta chỉ có: người đứng đầu Âu Dã Tư Linh, thứ hai là Cuồng Hổ, cuối cùng là Diệp Cầm Mãng.



Họ đều nhận biết được tướng mạo của bất kỳ ai trong số ba người này, mà chàng trai tên Trần Bát Hoang này không thuộc trong số đó.



Anh ta…



Rốt cuộc có lai lịch gì?



Bọn họ đã mạo phạm và toan tính người này như vậy, đợi khi anh trở lại, sẽ không báo thù chém giết hết bọn họ đấy chứ?



Càng nghĩ, mấy người Lục Tâm, Triệu Phong càng cảm thấy sợ hãi.



Như biết bọn họ đang nghĩ gì, người hầu được gọi là lão Viên kia cười trầm thấp: “Các người không cần lo lắng, cậu chủ trước nay không phải là người sẽ chịu thiệt thòi, cậu ấy đã trở về tìm người giúp đỡ rồi, chờ mà xem tên nhóc kia sẽ không sống quá ngày mai đâu”.



“Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi!”, trái tim đang kéo căng của Triệu Phong lập tức bình tĩnh trở lại, bọn họ biết rất rõ nhà họ Chương có bao nhiêu mạnh mẽ, không hề ngoa khi nói thực lực của nhà họ Chương còn mạnh hơn cả bốn gia tộc Thiên Kiếm Phong bọn họ hợp lực lại!



Côn Luân Hư không lớn, những người có thể dừng chân tại đây đều sở hữu thực lực kinh người, trong đó mạnh nhất là Vô Song Môn, điều kiện tiên quyết tiến vào đây là phải thông qua học viện Vô Song.



Ngoài Vô Song môn, những cái tên có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng của Côn Luân Hư còn có sáu gia tộc!



Trong đó nhà họ Bộ của Bộ Kinh Phong đứng ở vị trí thứ sáu, nhà họ Chương đứng thứ năm!



“Tên nhóc đó chết chắc rồi”, Lục Phong nịnh nọt nói: “Có nhà họ Chương ra tay, không cần nói đến loại kiến hôi này, cho dù có mười kẻ nữa tới cũng phải chết không chỗ chôn thây!”



Bọn họ vừa nói vậy nhóm đệ tử phía sau cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, dù sao nếu Trần Bát Hoang sống sót cũng không phải là tin tốt lành gì đối với họ!



Hai người Bộ Kinh Phong cùng Lục Thư Tuyết vừa thoáng thả lỏng trong lòng lại khẽ dâng chút kinh ngạc cùng lo âu, nếu người của nhà họ Chương thực sự tới, sợ rằng Trần Bát Hoang sẽ lành ít dữ nhiều.



Nhà họ Bộ cách nơi này quá xa, Bộ Kinh Phong muốn giang tay giúp đỡ cũng đành vô lực.



Hai người chỉ có thể nâng cao cảnh giác tiếp tục chờ đợi.



“Tên nhóc đó vậy mà tới 1.600 mét rồi!”, Triệu Phong hai mắt ghim chặt lên bóng dáng trên Thiên Kiếm Phong đã trở nên cực kỳ nhỏ bé gần như không thể nhìn thấy kia kinh ngạc thốt lên.



1.600 mét!



Độ cao này chắc chắn không phải là ai cũng có thể đạt tới được!



Chỉ có một số rất ít võ giả Linh Căn sơ kỳ có thể đạt đến độ cao này.



“Không lẽ hắn ta muốn xô đổ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh?”, có người hít ngược một ngụm khí lạnh nói, xưa kia khi Âu Dã Tư Linh bước vào Linh Căn sơ kỳ đã đi tới 1.800 mét.



Trần Bát Hoang chỉ còn cách con số 1.800 này 200 mét nữa!



“Đám trẻ ranh các cậu đang nghĩ gì vậy? Sau 1.300 mét, sức gió trên cao sẽ tăng theo cấp số nhân theo từng mét, cho dù trên người hắn có bảo vật, cũng đi không nổi tới 1.800 mét”, lão Viên thản nhiên nói: “Không thấy nhịp chân của hắn ta càng ngày càng chậm chạp rồi à, gần như sắp phải dừng lại rồi?”



“Không phải gần như mà là đã hoàn toàn dừng lại rồi”, một người hầu khác của Chương Hằng nói: “Ha ha, bảo vật suy cho cùng vẫn là vật ngoài thân, cho dù đi được tới 1.600 mét thì đã thế nào?”



Đám đông theo tiếng nói này cũng đưa mắt nhìn lên, quả nhiên Trần Bát Hoang đã dừng lại bước chân, nằm rạp trên bức tường đá không cử động, giống như đã hóa đá vậy.



“Tiền bối nói không sai, có bảo vật thì đã thế nào? Có mấy người có thể chịu được áp lực của Thiên Kiếm Phong đây? Ha ha…”, Lục Tâm nói đầy trào phúng.



“Cô Lục, cậu Lục rốt cuộc là tìm ai báo thù vậy?”, Bộ Kinh Phong thực sự không nhịn được nữa mà dò hỏi: “Không lẽ ở độ cao hơn 1.000 mét vẫn chưa tìm ra được kẻ thù của anh ta sao?”



“Tôi… không rõ, tôi chỉ biết rằng anh ta đến đây để trả thù”, Lục Thư Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.



“Báo thù”, Triệu Phong có chút kinh ngạc, không lẽ tên nhóc đó không phải là tới để rèn luyện sao? Sau thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, hắn lập tức nở nụ cười dí dỏm: “Cô Lục, trên Thiên Kiếm Phong hôm nay ngoại trừ cậu Chương- Chương Hằng, chỉ còn chú của cậu ấy là Phương Tâm Ngọc, muốn báo thù? Sợ là đến nhầm chỗ rồi?”



Hỏng rồi.



Bộ Kinh Phong cùng Lục Thư Tuyết nhất loạt kinh hãi.



Phương Tâm Ngọc!



Họ đều từng nghe đến cái tên này.



Thực lực của người này cực mạnh, là cao thủ Linh Hải kỳ, ông ta vẫn luôn du ngoạn dân gian, thỉnh thoảng mới ghé thăm Côn Luân Hư, nghe nói còn có một đệ tử vô cùng trẻ tuổi với tư chất nổi bật hơn người.



Không lẽ…



Kẻ địch của Trần Bát Hoang chính là hắn ta?



Hai người đưa mắt nhìn nhau, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, phải biết rằng Trần Bát Hoang cũng có xuất thân từ thế tục…



Hai người càng phát sầu không yên, thực lực của Phương Tâm Ngọc quá mạnh, giữa ông ta và Trần Bát Hoang tổn tại chênh lệch một cảnh giới lớn, nếu ông ta thực sự là kẻ thù của anh, giờ phút này Trần Bát Hoang tự dâng tới cửa chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết!



“Ha ha tìm kẻ thù, đáng tiếc tìm nhầm chỗ, đi nhầm đường liền chết dễ như chơi, không phải là chuyện bình thường sao?”, Lục Tâm cười giễu cợt, hắn không hề liên kết việc Phương Tâm Ngọc và Trần Đức là kẻ địch với nhau, xét cho cùng hai người họ căn bản không cùng một đẳng cấp, giống như kiến cỏ và voi sẽ không bao giờ có điểm giao nhau.



Hơn nữa cho dù voi dẫm chết vài con kiến thì kiến cũng không dám phản bác lấy một câu, càng đừng nhắc tới việc báo thù gì đó.



“Tên nhóc đó quả nhiên không còn đường sống nữa”, một tu võ giả trẻ tuổi bình luận: “Nhìn tình hình này thì kỷ lục của Âu Dã Tư Linh không phải là ai cũng có thể phá vỡ được”.



Trần Đức quả thực đã dừng lại tại lưng chừng núi Thiên Kiếm Phong.



Một hồi dừng chân này liền mất gần ba tiếng đồng hồ!



Suốt ba tiếng đồng hồ, anh không cựa quậy nửa phút, giống như một con tắc kè, một mực bám chặt trên bức tường đá, quần áo trên người đã bị gió sắc cắt rách, anh lại như chẳng mảy may phát giác ra.



“Rác rưởi chính là rác rưởi, có bảo vật thì đã thế nào?”, lão Viên lại chế nhạo: “Loại người này làm sao có thể phá kỷ lục? Tôi khẳng định không tới nửa tiếng nữa, hắn ta nhất định sẽ rơi khỏi núi, đến lúc đó trực tiếp ngã tử vong, cũng bớt việc cậu chủ nhà tôi phải động tay”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK