Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, trong số đó không một giọt nào là của Trần Bát Hoang!



Trong lòng tất cả những người có mặt ở đó, sự hoảng loạn, bất an, sợ hãi, chấn động, kinh ngạc, mọi loại cảm xúc thi nhau tuôn ra, tụ lại với nhau, sắc mặt của ai nấy cũng đều rất rất rất đặc sắc, khó coi hơn ăn phải ruồi kiến gấp vạn lần.



Đặc biệt là Tạ Cường Đông, sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, hai chân hoàn toàn không đứng vững, cả người ngồi bệt trên mặt đất run bần bật.



Cánh tay đắc lực, chỗ dựa vững chắc và tương lai của nhà họ Tạ cứ như thế mà chết rồi.



Là gia chủ của nhà họ Tạ, Tạ Cường Đông không biết phải làm gì cả, tâm trí vô cùng hoảng loạn, hỗn độn...



Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Dao có chút tái nhợt, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.



Tạ Phương Kiệt chết rồi, đối với cô mà nói là chuyện tốt, như vậy cô sẽ không cần làm vợ bé gì đó nữa. Cô thực sự không ngờ người anh hùng đã cứu cô khi còn nhỏ, bây giờ lại một lần nữa cứu cô ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.



"Trần Bát Hoang, sao anh lại mạnh như vậy…”, đôi môi đỏ mọng của Tống Ngữ Yên khẽ nhúc nhích, hơi thở nhẹ nhàng, nhìn bóng dáng cao lớn dính đầy máu cách đó không xa, suy nghĩ bấy lâu nay hoàn toàn thay đổi.



Trước đây, cô ấy tưởng Trần Bát Hoang mặt dày mặt dạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cứ nghĩ Trần Bát Hoang tiếp cận cô ấy là vì muốn dựa vào chuyện hôn nhân mà chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tống...



Tuy nhiên, sau khi trải qua những biến cố hết lần này đến lần khác, cô ấy mới nhận ra mình đã sai, quá sai, cực kỳ sai!



Ngược lại, con cóc không phải là Trần Bát Hoang, mà chính là cô ấy!



Đối với tài sản của nhà họ Tống bọn họ...



Có lẽ chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh lên tiếng, không biết có bao nhiêu người tự nguyện mang số tiền gấp mười lần nhà họ Tống đến tận cửa tìm anh!



Trong lòng Tống Ngữ Yên chua xót, cô ấy càng ngày càng không hiểu Trần Bát Hoang, cô ấy không biết anh đang nghĩ gì...



Cô ấy phát hiện ra...



Dần dần, không biết tự lúc nào, người đàn ông này đã chiếm một vị trí rất lớn trong tâm trí cô ấy.



Tiêu Mạn Y và Trương Thiên Dương đã nhìn thấy vô số cảnh tượng lớn, đồng thời bọn họ vẫn có chút tin tưởng vào khả năng của Trần Đức, rất nhanh hai người đã lấy lại bình tĩnh sau cú sốc và bước đến bên cạnh anh.



“Anh… hắn bị diệt khẩu rồi sao?”, Tiêu Mạn Y nhẹ giọng hỏi.



“Ừm, có kẻ không muốn tôi biết một số chuyện”, sâu trong mắt Trần Đức có gì đó u ám, trong lời nói của anh lộ ra vẻ tức giận rõ rệt.



“Anh đừng nóng lòng quá”, Tiêu Mạn Y trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nói: “Không phải hắn nói rồi sao, kẻ ra tay với những người anh em của anh không chỉ một mình hắn...”



"Em nghĩ, trước khi tên bắn tỉa chết, hắn chắc chắn đã báo tin rồi. Đám người đó biết anh vẫn còn sống, hơn nữa còn mạnh như vậy, bọn chúng nhất định sẽ tìm cách tấn công anh lần nữa”.



“Em nói đúng”, Trần Đức hít sâu một hơi: “Tôi thề, nhất định sẽ tìm được bọn chúng, khiến bọn chúng chết thảm hơn Tà Vô Cương gấp trăm lần, để lễ tế linh hồn đã khuất của của các anh em trên trời!”



Trái tim Trương Thiên Dương khẽ run lên, ông ta cách Trần Đức rất gần, có thể cảm nhận rõ ràng sát khí trong lời nói, loại sát khí đó dường như đã được hiện thực hóa, khiến ông ta cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ.



Chỉ có điều, cảm giác đó đến và đi rất nhanh chóng, trong tích tắc, nó đã biến mất.



"Còn có một manh mối nữa. Không phải hắn nói kẻ đứng sau có liên quan đến thân thế của anh sao? Anh nghĩ kỹ xem, từ đây có thể nghĩ ra thêm manh mối nào không?”, Tiêu Mạn Y không biết chút gì về thân thế của Trần Đức, thậm chí còn không biết anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi.



Nghe Tiêu Mạn Y nhắc nhở như vậy, trong đầu Trần Đức lập tức nghĩ đến một người.



“Mạn Y”, Trần Đức chân thành nói: “Cảm ơn!”



“Anh à, cho dù em không nói thì anh cũng có thể nghĩ ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”, đôi mắt Tiêu Mạn Y cong lên, như thể biết cười, đối với Trần Đức cô ta vẫn luôn ôn nhu như vậy.



“Đúng vậy, là anh đã đánh mất lý trí”, Trần Đức cười khổ.



Quả thực, từ lúc nhìn thấy Tà Vô Cương, anh đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại sự tức giận, chỉ nghĩ đến việc moi thêm một số tin tức từ miệng Tà Vô Cương, sau đó tiêu diệt toàn bộ để báo thù cho những người anh em đã khuất!



Ngoài suy nghĩ này ra, anh không có tâm tư nào để nghĩ đến chuyện khác, đến khi Tà Vô Cương chết rồi, ngay cả năng lực phân tích cơ bản nhất cũng không thể nhanh chóng khôi phục được.



Có điều, anh đã biết tiếp theo phải làm gì.



“Trương Thiên Dương, ông ở lại giải quyết chuyện ở đây, thuận tiện tìm người đưa Lâm Dao và Ngữ Yên trở về”, Trần Đức quay lại nhìn Trương Thiên Dương.



“Được, cậu Trần, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!”, Trương Thiên Dương vốn đã khôi phục các loại cảm xúc. Bây giờ trong lòng ông ta chỉ có sự phấn khích, kích động, vui mừng khôn xiết!



Trần Đức thắng rồi!



Trương Thiên Dương lại cược đúng rồi!



Canh bạc lớn lần này nhất định sẽ khiến nhà họ Trương nhảy vọt lên vị trí số một trong giới kinh doanh ở thành phố Tần!



Hơn nữa, chuyện hôm nay xảy ra ngay trước mặt những ông trùm kinh doanh đó, từ nay về sau trong thành phố Tần e là không có mấy ai dám không nể mặt Trương Thiên Dương!



Nhà họ Trương sẽ cấm nhà họ Tạ hoàn toàn trong một khoảng thời gian ngắn!



Tạ Cường Đông sẽ trở thành quá khứ, trở thành lịch sử, còn ông ta - Trương Thiên Dương sẽ là người tiếp theo có máu mặt nhất trong thành phố Tần!



Như vậy Trương Thiên Dương sao có thể không hào hứng được chứ?



...



Đồng thời lúc này ở nhà họ Hàn, Giang Bắc.



Nơi đây đã không còn hào hoa và khí thế như trước, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn. Đồ đạc, thiết bị điện hư hỏng một mớ hỗn độn, cây cối và những bông hoa xanh tươi rực rỡ trước đây đều đã bị ngọn lửa thiêu rụi tan tành.



Sau khi xảy ra chuyện, nhà họ Hàn lập tức bị nhà nước niêm phong, hai ngày nay liên tục có người của nhà nước đến nhà họ Hàn điều tra xem rốt cuộc nơi này bị phá hủy như thế nào.



Tưởng Sơ Linh đã ở đây mấy giờ đồng hồ liền, cô ta mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp màu đen, mái tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau, bầu không khí đẫm mùi máu tanh trong nhà họ Hàn khiến cô ta rất khó chịu, sắc mặt có chút tái nhợt.



"Thực sự là anh...”, Tưởng Sơ Linh xem một đoạn camera giám sát trong máy tính xách tay, khuôn mặt hơi tái nhợt của cô ta đầy vẻ kinh hoàng, ngạc nhiên và... không dám tin.



Trong quá trình theo dõi camera, cô ta nhìn thấy chín bóng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK