Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức đầu cũng không ngoảnh lại mà nhìn chăm chú vào hai võ giả bị anh hất ra phía xa kia.



“Cậu… còn sống?”, ông lão dẫn đầu kinh hãi thốt lên, ông ta không phải là đã phái một võ giả Thông Mạch kỳ tới sao? Không lẽ đã chết rồi?”



“Đương nhiên”.



Trong bóng tối, Trần Đức nở nụ cười tinh nghịch, tiếp đó bóng dáng anh biến mất như một bóng ma.



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đến trước mặt hai người họ.



“Tôi đương nhiên còn sống, người chết chỉ có thể là mấy người!”



Đồng thời một quyền rơi xuống.



“Nhanh quá!”



Ông lão kia giật mình kinh hoàng, thực sự nghĩ không thông làm thế nào tốc độ của Trần Đức có thể nhanh như vậy, trong chớp mắt hai người đều giơ cánh tay chống cự.



“Răng rắc!”



“Răng rắc!”



Thực lực của bọn họ vẫn là quá yếu, ông lão cũng chỉ là cảnh giới Long Tượng sơ kỳ mà thôi, cứ như vậy trực tiếp bị một quyền của Trần Đức đánh bay ra ngoài, chết ngay tại chỗ, thô bạo, điên cuồng hoang dã, ngang ngược.



Một người khác mắt thấy không còn hy vọng sống sót và thoát thân liền vô cùng quyết đoán và tàn độc mà đâm con dao trên tay vào cổ họng nuốt dao tự sát!



"Thật tàn nhẫn..."



Trần Đức khá ngạc nhiên, anh từng gặp qua người có thể quả quyết tự sát như vậy, chỉ có ở một ngành nghề.



Sát thủ!



Nhiệm vụ thất bại liền phải tự sát.



“Ngược lại có chút thú vị”.



Trần Đức khẽ cảm khái một câu rồi bước đến trước người Âu Dã Thanh Vũ, nhẹ nhàng gặng hỏi: “Thanh Vũ, cô thế nào rồi, không sao chứ?”



Âu Dã Thanh Vũ nhìn chăm chăm Trần Đức, trong mắt xẹt qua tia sợ hãi.



Đột nhiên.



Không hề báo trước mà lao về phía Trần Đức, ôm chầm lấy anh, nói trong hoảng loạn và sợ hãi:



“Tôi, tôi… tôi phải bình tĩnh lại… cũng may có anh, nếu không vừa rồi… tôi… tôi đã chết rồi”.



Trần Đức có chút không bình thản nổi.



Bởi lúc này trên người Âu Dã Thanh Vũ chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, khi cô bổ nhào vào lòng anh còn mang theo một làn hương thoang thoảng, Trần Đức có thể cảm nhận rõ ràng thân thể linh lung mềm mại của cô.



Không lẽ người phụ nữ này không rõ bản thân có sức hấp dẫn lớn thế nào sao?



Cách một tấm khăn tắm mỏng tang, lại ôm ấp thân mật như vậy khiến người ta phải sống như thế nào đây.



Trần Đức rõ ràng đến cả hô hấp cũng đã có chút khó khăn.



Âu Dã Thanh Vũ tốt xấu gì cũng là người có xuất thân từ gia tộc lánh đời, anh không ngờ cô lại nhát gan như vậy, liền mở lời an ủi: “Không sao, người đều đã chết rồi, đừng sợ, cô sẽ không bị thương đâu”.



Phải mất vài phút sau Âu Dã Thanh Vũ mới hòa hoãn lại, trận tập kích vừa rồi thực sự khiến cô chịu kinh sợ, cô rối rít xin lỗi rồi buông Trần Đức ra, nhưng ngay lúc thả lỏng tay đó, chiếc khăn tắm trên người lại bỗng nhiên bị nới lỏng và rơi xuống, cơ thể trơn bóng trắng nõn của Âu Dã Thanh Vũ cứ như vậy bị bại lộ.



Ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ đỏ bừng tới mang tai, vì cảnh tượng vô cùng xấu hổ này mà thừ người ra.



“Tôi.. tôi đi xử lý thi thể trước…", ngoại trừ bất ngờ, biểu hiện của Trần Đức vẫn vô cùng bình thản, một người sở hữu khả năng thấu thị như anh trong tình cảnh này nếu muốn thì có thể xem bất cứ lúc nào, để giải tỏa sự ngượng ngùng liền lôi xác chết trong nhà tắm ra ngoài.



Chẳng bao lâu Âu Dã Thanh Vũ đã thay một chiếc váy ngủ bằng lụa màu tím bước ra khỏi phòng tắm, nói thế nào cô cũng là người phụ nữ đứng phía sau nhà Âu Dã, sau khi lấy lại bình tĩnh liền nhấc máy gọi vài cuộc điện thoại, khách sạn rất nhanh đã khôi phục lại hệ thống ánh sáng, người của nhà Âu Dã cũng cấp tốc tới xử lý thi thể hiện trường.



Căn phòng này không thể tiếp tục ở lại nên cô đổi sang một gian phòng cao cấp khác, lại khoác thêm một chiếc áo màu tím, Âu Dã Thanh Vũ trở lại căn phòng mà cô đã chọn, Trần Đức thì ngồi trong phòng khách tu luyện.



“Anh Trần…”, không lâu sau Âu Dã Thanh Vũ bước ra khỏi phòng, đứng bên cạnh chỗ tay vịn lầu hai, tao nhã nói: “Anh có thể… lên đây cùng tôi không?”



“Hả?”



Trần Đức ngạc nhiên quay đầu: “Cô chắc chắn chứ?”



“Chắc chắn", Âu Dã Thanh Vũ gật đầu, sau một hồi kinh sợ vừa rồi, cô ta thực sự lo lắng sẽ lại có người đột nhập từ cửa sổ một lần nữa, nếu vừa rồi Trần Đức đến muộn một giây, cô ta có thể đã gặp phải bất trắc, cô ta quả thực không dám đặt cược nữa.



“Được”.



Trần Đức lên lầu đi theo Âu Dã Thanh Vũ vào trong phòng, gian phòng tràn ngập hương thơm, vì là khách sạn nên đồ đạc bài trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường.



“Cô ngủ đi, tôi ngủ dưới đất”.



“Không được”.



Âu Dã Thanh Vũ dứt khoát ngăn cản, nói thế nào Trần Đức cũng rất có khả năng là anh rể tương lai của cô ta, cho dù không phải, hai người cũng nên duy trì mối quan hệ thân thiện, làm sao có thể để anh ngủ dưới đất?



Điều quan trọng nhất là cô ta vẫn không yên tâm khi khoảng cách quá xa: “Anh lên đi, chúng ta cùng nhau nằm”.



“Cô ấy… thực sự không biết sức hấp dẫn của mình lớn thế nào à?”



Trần Đức trong lòng thở dài, cũng may người cô gặp là anh, nếu đổi lại là người khác có thể ở cùng một gian phòng với nhân vật cấp nữ thần như Âu Dã Thanh Vũ, ai có thể chịu đựng được?



“Anh ngủ ở một bên, tôi ngủ một bên”, Âu Dã Thanh Vũ cắt một đường ở giữa.



“Ừm”.



Trần Đức cũng không từ chối lời mời, dứt lời liền đặt mông ngồi xuống giường, Âu Dã Thanh Vũ cũng nghiêng người nằm xuống, kéo chăn che chắn kỹ cơ thể, để chuyên tâm tu luyện, Trần Đức vươn tay ấn công tắc đèn.



“Tách!”



Không gian bỗng nhiên tối sầm khiến trái tim Âu Dã Thanh Vũ như thắt lại, bất giác xê dịch về phía Trần Đức.



Trần Đức cũng cảm nhận được sự khác thường của cô bèn nói: “Không sao, là tôi tắt đèn đó”.



Nói xong cả phòng mới yên ắng lại.



Trần Đức cuối cùng cũng hiểu người phụ nữ Âu Dã Thanh Vũ này không phải sợ chết mà dường như có chút sợ bóng tối?



Một đêm yên tĩnh trôi qua, tám giờ sáng ngày thứ hai hai người tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi máy bay đi thẳng tới Vân Bắc.



Sau lộ trình bay một tiếng rưỡi, 9 giờ 30 phút sáng, hai người đúng giờ đáp xuống Vân Bắc, vừa xuống máy bay đã có một nhóm đông đảo người hâm mộ chờ sẵn bên ngoài sân bay.



Nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ liền không ngừng cổ vũ và la hét.



“Âu Dã Thanh Vũ!"



"Nữ thần!”



“Thanh Vũ!”



“……”



Người hâm mộ đã sớm biết concert của Âu Dã Thanh Vũ sẽ lưu động tới Vân Bắc nên họ đã đợi ở đây từ sáng sớm chỉ để gặp cô ấy, fan của cô đều là tự phát, hàng thật giá thật, không giống như một số minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn mời người tới diễn kịch khóc lóc kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK