Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trăm loại độc không thể xâm nhập này là những loại độc bình thường trên thế giới phàm tục.



Còn độc thiêu của nhà họ Đạm có thể khiến anh chết.



Cường giả Kim Đan Kỳ đủ để chứng minh mức độ siêu phàm và đáng sợ của nó.



Kể cả Trần Đức cũng không thể chống lại, nhiều nhất chỉ có thể làm chậm quá trình lan rộng của độc tính!



“Độc thiêu là một loại độc đáng sợ nhất được luyện chế trong gia tộc tôi, nó… không có thuốc giải!”, Đạm Đài Nguyệt khẽ lắc đầu.



“Cái gì?”, Ưng Thanh Vũ mở to đôi mắt: “Cô nói cái gì? Không có thuốc giải? Vậy bây giờ phải làm thế nào?”



Ưng Thanh Vũ nổi giận, trong đôi mắt lo lắng mang theo lửa giận.



Nếu không phải có Trần Đức thì có lẽ cô ta đã chết từ lâu, cho dù dùng đến sức mạnh trong cơ thể, thì sau đó cũng sẽ chết!



Là phụ nữ, cô ta cũng không thể điều khiển cảm xúc, mất lý trí tóm lấy cổ áo của Đạm Đài Nguyệt: “Độc của nhà các cô, sao cô lại không có thuốc giải!”



Sắc mặt Trần Đức tái nhợt.



Lúc này, trong cơ thể anh đang dâng lên từng đợt đau rát rực lửa, giống như có người cầm than hồng dí vào người, mặc dù anh mình đồng da sắt, nhưng cảm giác thiêu cháy, đau rát từ tận trong cơ thể cũng không thể chịu nổi.



Tuy anh không hừ đến một tiếng, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhận ra tình trạng không ổn lúc này của anh.



Nếu người khác bị thương, chắc chắc anh có thể giải được loại độc này.



Nhưng vấn đề là,



Bây giờ anh không thể vận linh lực, nếu vận chuyển, chất độc sẽ lan càng nhanh, đến lúc đó có thể sẽ làm tổn thương đến căn cơ tu hành của anh!



“Khi nhà tôi điều chế độc, mục đích là dùng nó để giết người, cho nên không có thuốc giải”, trong mắt Đạm Đài Nguyệt lấp lánh sương: “Tuy… tuy không có thuốc giải, nhưng tôi có cách khác!”



“Thật không?”. Ưng Thanh Vũ hỏi.



“Ừm, bí pháp độc môn mà tôi tu luyện có thể giải độc cho anh ấy, nhưng tôi cần một nơi vắng vẻ yên tĩnh, không thể bị người khác quấy rầy”, nói đến điều này, khuôn mặt Đạm Đài Nguyệt liền hiện lên tia phớt hồng.



“Được, chúng ta đi tìm một động phủ!”



Ưng Thanh Vũ không chú ý nhiều đến thế, cô ta dìu đỡ Trần Đức: “Đại khốn kiếp, anh cố gắng lên!”



Đi sát bên người Trần Đức, Ưng Thanh Vũ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người anh đang nóng lên, da thịt đã trở nên đỏ rực.



Thậm chí,



Kể cả với tính cách kiên cường của anh, lúc này cũng phải chảy mồ hôi.



Nghĩ cũng biết anh khó chịu đến mức nào.



Cùng lúc đó.



Trên đỉnh của ngọn núi cao Côn Luân Hư!



Nơi này là nơi ở của nhà họ Lâu!



Là gia tộc của người canh giữ Côn Luân Hư, từ độ cao nơi ở của nhà họ Lâu gần như có thể nhìn xuống khắp cả Côn Luân Hư.



Giống như ba đại gia tộc canh giữ khác, nơi ở của họ là cả Côn Luân Hư, là nơi tạo nên trí tuệ của trời đất, nơi tập trung tinh hoa nhật nguyệt.



Trong đại đường nhà họ Lâu, có một ông lão và một người đàn ông trung niên đang bàn bạc việc gì đó.



Ông lão nhìn có vẻ khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặc áo bào hoa lệ, dồi dào tinh thần, đang ngồi trên vị trí chủ nhà.



Nếu Trần Đức có mặt, chắc chắn sẽ nhận ra ông ta!



Lâu Vạn Xuân!



Một người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn bên cạnh ông ta, tai của người đàn ông này rất to giống như tai phật, thùy tai rất dài, đôi môi cũng rất dày, khuôn mặt mỉm cười.



Người này là Lâu Thiên Khung, bố của Lâu Tinh Hải.



“Rắc rắc!”



Bỗng nhiên, một hồi tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên khắp đại sảnh.



Một mặt của tấm bia đá năm mặt được bày bên trên đại sảnh nứt ra!



Hai người cùng sững sờ, nhìn về phía bia đá.



Bên trên,



Viết rõ ràng ba chữ Lâu Tinh Hải.



Chưa đến nửa giây, tiếp đó, tấm bia đá bị nứt lại bành một tiếng trực tiếp nổ tung, hóa thành đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.



Hai người yên lặng!



Sau đó,



Có thể thấy rõ ràng nụ cười trên khuôn mặt Lâu Thiên Khung đông cứng lại, sau đó… nổi lên gân xanh đáng sợ, dữ tợn như quỷ!



“Là ai, ai đã giết con trai tao!”



Ông ta tức giận gầm lên, chấn rung bầu trời, trong phút chốc không trung dẫn tới một đạo sấm sét, sau tiếng sấm, cả đỉnh núi ào ào đổ cơn mưa bão!



Chỉ một tiếng gầm thét đã đáng sợ như vậy!



Lâu Vạn Xuân rất trầm tĩnh, nhưng ai cũng biết khi ông ta càng trầm tĩnh thì càng đáng sợ!



Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng bia đá.



Dường như đang đợi điều gì.



Cùng lúc đó, một màn sáng lóe lên.



Rất nhanh.



Trong đại sảnh xuất hiện một hình ảnh giống như hình chiếu.



Đó là hình ảnh cuối cùng mà Lâu Tinh Hải nhìn thấy.



Trong hình ảnh, một người đàn ông trẻ đang lạnh lùng nói câu này, đôi mắt đen như vực sâu, đen không nhìn thấy đáy:



“Tao cũng có thân phận, tao họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”



Sau đó là một cái dẫm chân của Trần Bát Hoang!



Cùng với cái chân dẫm xuống, hình ảnh hoàn toàn biến mất!



“Trần Bát Hoang? Lại là mày, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi phải không?”, khí tức của Lâu Vạn Xuân trở nên nặng nề, cả tòa đại đường lung lay muốn sập.



“Thụp!”



Phía dưới Lâu Thiên Khung quỳ xuống tại chỗ, không chịu được áp lực đáng sợ đó, không thể thở nổi, hét lên khó khăn: “Bố!”



Lúc này Lâu Vạn Xuân mới thu lại khí tức, hít sâu một hơi: “Người này là Trần Bát Hoang, người đáng chết từ mười hai năm trước, bố đã từng nhắc đến, không ngờ, hắn lại đến Côn Luân Hư, còn trở thành võ giả…”



“Gần đây, vừa hay là đợt học viện Vô Song thu nhận người, có lẽ hắn được học viện Vô Song gọi đến, con đi thông báo cho Tử Phong, đến học viện Vô Song một chuyến, báo thù cho em trai của nó, nhân tiện… cũng nên bàn chuyện hôn sự của nó và Âu Dã Tư Linh rồi!”



“Vâng!”



Lâu Thiên Khung đáp một tiếng, mang theo cơn lửa giận lui khỏi đại đường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK