Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ lùn Hắc Vân cười ha ha một tiếng, đôi mắt âm u dưới lớp mặt nạ liếc nhìn Mục Lâm đầy sâu xa, không biết đang tán thưởng hay châm chọc.



“Tiền bối Hắc Vân, người quá khen rồi”, Mục Lâm cười ha ha một tiếng. Sau đó, gã dẫn theo người của mình đứng ở một bên quỷ lùn Hắc Vân.



“Lão già, ông chính là Lục Phúc? Lục nhị gia nói, ông… cũng phải lựa chọn”, bất chợt tên quỷ lùn Hắc Vân chuyển ánh mắt lên người Lục Phúc.



“Nhưng lựa chọn của ông có chút khác, dù sao ông cũng đã phản bội nhị gia, làm chân chó thì phải có giác ngộ, Lục nhị gia hỏi ông muốn chết hay muốn gãy chân”.



“Tôi chọn… gãy chân!”



Điều bất ngờ chính là Lục Phúc không do dự quá nhiều, rất nhanh liền đưa ra lựa chọn.



Trong nháy mắt Mục Lâm lựa chọn đi theo Lục nhị gia, ông ta đã tuyệt vọng rồi, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có, tiếp tục kiên trì thì có ý nghĩa gì chứ?



Tính mạng trước mắt, cái gì mà đạo nghĩa hay lòng trung thành, tất cả đều là chó má!



Còn sống mới là chân lý.



“Bác Phúc… bác…”, trong lòng Lục Thư Tuyết hỗn loạn, cô ta thế nào cũng không ngờ Lục Phúc từ trước đến giờ luôn trung thành và đối xử với cô ta như con gái lại không chút do dự lựa chọn chú hai của mình!



Cô ta vô cùng đau đớn, bi thương và tuyệt vọng.



“Ha ha, Lục Thư Tuyết, cô đừng trách lão phu. Lão phu có lòng muốn bảo vệ cô. Chỉ tiếc rằng biểu hiện của cô khiến người khác quá thất vọng, quá ngu xuẩn, quá đần độn!”



Quả thật Lục Phúc đã trung thành, nhưng loại trung thành này ít nhiều đã pha tạp một vài lợi ích bên trong. Một khi Lục Thư Tuyết an toàn quay về nhà, trở thành người đứng đầu nhà họ Lục, ông ta không khác gì người có công.



Nhưng bây giờ xem ra,



Với tính cách và tấm lòng của Lục Thư Tuyết, dù may mắn đến được nhà họ Lục rồi cũng sẽ bị Lục nhị gia diệt chết, không còn thừa một con đường sống.



“Vì cái thứ gọi là lương thiện chính nghĩa, ngay cả mạng mình cũng bất cần, ngu xuẩn giống như cô, làm sao đáng nhận được lòng trung thành của Lục Phúc?”, lời Lục Phúc trầm thấp lạnh lẽo: “Thật là không thức thời, không biết tốt xấu, cũng không hiểu cha mẹ cô sáng suốt một đời, sao lại sinh ra một đứa con gái hèn hạ như cô chứ?”



Lời Lục Phúc luôn đè nén ở đáy lòng đều được nói ra hết, ông ta hoàn toàn quên mất thân phận của mình chỉ là một người làm, nói chuyện cực kỳ khó nghe, từng câu từng chữ đều giống như từng cây kim đâm vào trong lòng Lục Thư Tuyết, sắc mặt cô ta tái nhợt, đau lòng đến mức khó có thể dùng lời diễn tả.



Một giây kế tiếp,



Lục Phúc quả quyết giơ bàn tay lên, tàn nhẫn tự đánh gãy chân mình, rồi sau đó khập khiễng đi về phía bên cạnh quỷ lùn Hắc Vân.



“Ha ha…”



Quỷ lùn Hắc Vân cười lạnh, gã ta thân là sát thủ cũng không cảm thấy bất ngờ. Gã ta gặp đã quá nhiều chuyện như này.



Mục Lâm ôm tay, u ám nói:



“Lục Thư Tuyết, em đừng oán trách bọn anh, muốn trách thì trách em quá ngu ngốc. Nếu như cùng anh lên Truy Phong Sư sớm hơn chút thì đâu có xảy ra chuyện này? Tất cả đều là em tự rước lấy”.



“Đáng tiếc, ông đây vẫn chưa chơi được em, em sắp chết chắc rồi. Bây giờ chỉ còn một mình em thì làm sao đối mặt với bọn anh, đối mặt với tiền bối Hắc Vân? Anh đề nghị em vẫn nên tự giác đi, tránh bẩn tay tiền bối Hắc Vân”.



Nước mắt của Lục Thư Tuyết đã chảy khô. Người thân cận và đáng tin nhất đã phản bội cô ta rồi, mùi vị này chỉ có cô ta mới có thể biết.



Lục Thư Tuyết có bao nhiêu bi thương, bao nhiêu khó khăn, dù Trần Đức đứng bên cạnh uống rượu cũng có thể cảm nhận được. Không ngờ một cô gái lương thiện như vậy lại gặp phải chuyện này.



“Thư Tuyết, cậu Mục nói không sai. Bây giờ không còn ai đứng bên cạnh cô nữa. Cô vẫn nên tự sát đi, chí ít cũng không có quá nhiều đau khổ”, Lục Phúc cũng đang nhìn chằm chằm Lục Thư Tuyết, ông ta cũng khuyên cô ta tự sát.



Sẽ không có quá nhiều đau khổ? Chẳng lẽ còn chưa đủ đau khổ sao? Lục Thư Tuyết cắn chặt hàm răng, cô ta dần dần rút kiếm trong tay, ánh mắt dứt khoát lại kiên quyết, giọng nói đáng yêu trở nên lạnh lùng như băng lạnh.



“Một mình thì sao? Tôi là con gái của Lục Chiến, hai chữ tự sát sẽ mãi mãi không xuất hiện trên người tôi!”



Dù chết!



Cô ta cũng phải chết trận!



“Ồ, cô Lục…”, Trần Đức uống cạn hớp rượu trong bình, anh cất bình rượu, túm lấy chuôi kiếm trong tay cô ta: “Ai nói cô chỉ có một mình, không phải còn có tôi sao? Mấy người này… có thể giao cho tôi giải quyết”.



Đồng thời anh khẽ dùng lực không chế Lục Thư Tuyết, đưa thanh kiếm sắc bén trở lại bao.



“Anh?”



Thân thể mềm mại của Lục Thư Tuyết hơi ngừng lại, tay của Trần Đức đặt trên mu bàn tay cô ta, cảm giác giống như bị điện giật vậy, hai tròng mắt lạnh băng dâng lên từng tia tự chế giễu.



Cuối cùng người ở bên cạnh cô ta lại là một người xa lạ quen biết không lâu!



Nhưng một tia tự giễu này rất nhanh được một tia ấm áp bao trùm.



Dù là người xa lạ cũng nguyện ý giúp đỡ người lạ như cô ta, không phải sao?



Vào thời khắc mấu chốt này, một võ giả giới thế tục còn có khí phách như vậy, cô ta thật sự rất cảm động.



“Ha ha ha ha…”, đột nhiên một trận cười the thé truyền tới, Mục Lâm châm chọc, đùa cợt nói: “Còn có mày? Trần Bát Hoang, mày thật sự tưởng rằng mình là ai chứ? Một tên võ giả rác rưởi đến từ thế tục? Chẳng lẽ mày cho rằng tiền bối Hắc Vân là đối thủ của mày sao?”



“Ha ha… người của giới thế tục mãi mãi không tự biết mình lại còn trọng tình nghĩa? Chẳng qua là ngốc đến quá ngây thơ thôi”, Lục Phúc cũng cười nhạt châm chọc. Ông ta cũng không có thiện cảm với Trần Đức, nếu như không có nó thì làm sao nhiều chuyện như vậy?



“Chậc chậc”, tên hầu của Mục Lâm cùng đùa cợt nói: “Cô Lục, có con kiến hôi như vậy ở bên cạnh đột nhiên đứng ra, có phải rất cảm động không? Rất vui vẻ? Ha ha, chỉ tiếc rằng… thêm một con kiến hôi, cũng chỉ là tự tìm đường chết”.



“Vừa bắt đầu tôi liền cảm thấy cái tên họ Trần kia có bệnh rồi. Không ngờ bệnh ảo tưởng không nhẹ, sao lại có mặt mũi nói ra câu ‘giao cho tôi giải quyết’ chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK