Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc đó, cho dù hắn ta có làm gì thì Thư Tuyết cũng không còn cách nào khác.



Trái tim Lục Thư Tuyết chùng xuống, không ngờ ngay cả người yêu thương cô ta nhất là Lục Phúc cũng đến khuyên bảo, cô ta cau mày muốn nói gì đó.



Nhưng...



Lục Phúc lại một lần nữa lên tiếng cắt ngang: “Cô chủ, đây chính là Côn Luân Hư, giới tu võ!"



Chỉ với một câu ngắn gọn.



Ngay lập tức Lục Thư Tuyết đã hiểu.



Tình hình hiện tại của cô ta và Lục Phúc cũng giống như chó nhà có tang, không có thực lực, theo luật rừng, họ chỉ có dựa vào người khác!



Lục Phúc đúng là rất yêu thương cô ta, cũng chính vì như vậy nên mới khuyên cô ta thỏa hiệp, theo như Lục Phúc nghĩ, với tình hình trước mắt, không còn việc gì quan trọng hơn có thể sống tiếp.



Chỉ cần có thể tiếp tục sống, chút sỉ nhục đó có là gì?



“Chỉ khi đi với Mục Lâm. Chúng ta mới có thể đến nhà họ Lục một cách an toàn!”, Lục Phúc một lần nữa nhắc nhở.



Lục Thư Tuyết im lặng, bàn tay nhỏ khẽ siết lại, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.



Lục Phúc nói đúng.



Cô ta của hiện tại, thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.



Lẽ nào, thật sự vì tính mạng mình mà phải ép dạ cầu toàn, để mặc cho người khác ức hiếp.



“Thư Tuyết, chú Phúc nói không sai, bây giờ chúng ta ngồi Truy Phong Sư mới có thể đến nhà họ Lục một cách nhanh nhất”, Mục Lâm có chút vội vã, nhìn chằm chằm vào Lục Thư Tuyết thúc giục: “Đừng chần chừ nữa, nhanh lên thôi nào”.



“Ừm, có lẽ, tôi có thể giúp cô thuần phục Truy Phong Sư đó, để cô có thể ngồi 1 mình”. Thấy được sự do dự của Lục Thư Tuyết, Trần Đức không nhịn được nói: “Thuần phục một con súc vật. Có lẽ cũng không khó”.



“Mày nói cái gì?”, người hầu của Mục Lâm lườm Trần Đức, giống như nhìn vào một tên ngốc nói: “Mày thuần phục Truy Phong Sư?”



“Ha ha, mày bị ngu à?”



“Đúng vậy, chắc chắn là đồ ngốc. Người trong thế tục đều như vậy sao?”



“Con mẹ nó... đúng là đồ thiểu năng!”



“Nhóc con, Truy Phong Sư ăn thịt người đấy, mày muốn làm thức ăn của nó à? Trên đường đến đây, có một thằng ngốc khác đã bị nó ăn thịt rồi đấy”.



Đám thuộc hạ của Mục Lâm đều bật cười, cái thằng nhóc tên Trần Bát Hoang này, thật sự cho rằng mình rất lợi hại sao? Còn đòi thuần phục Truy Phong Sư? Thuần hóa một con mèo thì đúng hơn.



Lục Phúc càng cau mày hơn, ánh mắt nhìn Trần Bát Hoang đã thay đổi rất nhiều.



Lúc đầu, ông ta còn nghĩ rằng, anh đứng lên nói ra suy nghĩ của Mục Lâm cho Lục Thư Tuyết biết, cho rằng anh rất có dũng khí, nhưng hiện tại, anh lại nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.



Đó không phải là dũng khí nữa. Mà là ngu ngốc.



Thuần phục Truy Phong Sư. Chỉ dựa vào anh?



Dựa vào cái gì chứ?



Người có chút đầu óc thôi cũng biết là không thể làm được, hoặc giả có thể thuần phục nhưng cũng phải cần một quãng thời gian nhất định. Ít nhất cũng phải mất 3-4 ngày.



Thời gian này, họ không thể chờ nổi.



“Trần Bát Hoang, cảm ơn ý tốt của anh...”, Lục Thư Tuyết thở dài, lắc lắc đầu nói: “Vẫn là thôi đi, Truy Phong Sư. Không phải là thứ anh có thể thuần phục”.



Trần Đức có tinh thần can đảm.



Nhưng mà.



Lòng can đảm này dùng không đúng chỗ.



Cô ta lo lắng nếu Trần Đức tiếp tục nói nữa, sẽ chọc giận đến Mục Lâm, đến lúc đó, cho dù là cô ta cũng không chắc sẽ bảo vệ được anh.



Không đợi Trần Đức nói tiếp, Lục Thư Tuyết xoay người lại nhìn về phía Mục Lâm:



“Mục Lâm, tôi có thể tự đi được, không cần ngồi Truy Phong Sư”.



Ánh mắt cô ta kiên định, vững vàng nói: “Bác Phúc, bác không cần khuyên nữa, ý tôi đã quyết”.



Lục Phúc vốn dĩ muốn thuyết phục vài câu nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt ngược trở lại, tính cách của Lục Thư Tuyết ông ta hiểu rõ nhất.



Một khi đã quyết định chuyện gì.



Rất khó để thay đổi.



Ông ta chỉ có thể bất lực thở dài, không nói thêm gì nữa.



Mà Mục Lâm đang mong chờ ở một bên nghe vậy thì vô cùng thất vọng, nhìn thấy con vịt sắp đến miệng rồi còn bay mất, gã ta ngoài buồn bực còn vô cùng phẫn nộ, cơn giận này viết hết lên trên mặt...



Gã ta hung hăng trừng mắt nhìn Trần Đức, ánh mắt lóe lên từng tia sát ý nồng đậm.



Gã cho rằng, Lục Thư Tuyết từ chối mình là do lời Trần Bát Hoang vừa nói, hàn ý của gã đối với anh càng lúc càng rõ rệt, gần như biến thành thực thể.



Có điều.



Gã cũng không lập tức tấn công mà tiếp tục nhẫn nhịn, nếu bây giờ giết chết Trần Bát Hoang, chắc chắn sẽ khiến Lục Thư Tuyết tức giận, gã cần tìm một cơ hội thích hợp hơn.



Phải đợi Trần Bát Hoang phạm sai lầm và chọc giận gã, hoặc đợi gã chiếm được Lục Thư Tuyết trước.



Tóm lại, Trần Bát Hoang bắt buộc phải chết.



Đối với sát ý của người đối diện, Trần Đức bình tĩnh và thơ ơ, anh cũng không có hành động gì, Mục Lâm này không hề mạnh, muốn giết anh, trừ khi gã ta quay lại bụng mẹ luyện tập thêm 10 năm nữa.



“Bác Phúc, chúng ta tiếp tục đi thôi!”, sau khi cân nhắc một lúc, Lục Thư Tuyết lại lên tiếng, đồng thời cảnh cáo Trần Đức: “Anh đừng nói nhảm nữa, hoặc là, tốt hơn hết đừng nói gì nữa, được không?”



Sát ý của Mục Lâm, Lục Thư Tuyết cũng có thể cảm nhận rõ ràng, cô ta lo lắng Trần Đức nếu còn nói nhảm nữa thì sẽ rước họa sát thân.



“Được”, Trần Đức mỉm cười, anh vốn dĩ không thích nhiều lời. Từ trên người lấy ra một bi đông rượu uống vài ngụm.



“Cho tôi uống cùng được không?”, Lục Thư Tuyết chú ý tới rượu trong tay Trần Đức, đột nhiên hỏi.



“Được”.



Trần Đức cười cười, đưa rượu cho Lục Thư Tuyết.



Lục Thư Tuyết uống liên tiếp mấy ngụm.



Dạo này đa trải qua nhiều chuyện, trước đây mỗi lần uống rượu cô ta đều có cảm giác nghẹn đắng ở cổ, hơi rượu cay nồng sẽ làm cô ta khó chịu, nhưng hôm nay khi uống vào lại có cảm giác dễ chịu lạ thường.



Chỉ có điều, người không thường uống rượu như cô ta, sau vài ngụm thì má trở nên ửng hồng, có chút choáng váng.



Ở một bên,



Sát ý của Mục Lâm càng nồng đậm hơn, đôi mắt ngập tràn vẻ ghen tị, gã rất không hài lòng với Trần Bát Hoang. Hai người uống một bình rượu. Đây chẳng phải là hôn gián tiếp hay sao?



Người mình thích, coi là nữ thần thế nhưng lại quan tâm đến một con kiến và uống rượu mà con kiến đó đã uống qua, gã thật sự không chịu nổi.



Mục Lâm hối hận vì đã giữ lại Trần Đức, sớm biết thế này đã để anh đi, sau đó cho một tên thuộc hạ bí mật đi giết anh.



Mấy tên lâu la đi cùng gã cũng rất khó chịu. Nhưng Mục Lâm không nói gì, bọn chúng cũng không dám lên tiếng.



“Cậu Mục, cậu xem... chúng ta tiếp tục lên đường chứ?”, Lục Phúc ngập ngừng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK