Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy cho cùng sống sót có tác dụng gì? Đến nơi đây hiện tại đối mặt với Chương Hằng, không phải cũng chỉ có một con đường chết thôi sao? Huống hồ còn có sáu vị thái thượng trưởng lão cũng có mặt, cục diện này gần như là nắm chắc cái chết!



Cảm nhận được hơi ấm trên người, Lục Thư Tuyết cũng ngơ ngác nhìn Trần Đức, đôi mắt trong veo của cô bừng lên một tia sáng lạ thường, gò má trên gương mặt lạnh nhạt thoáng ửng ráng hồng ngại ngùng.



Trần Bát Hoang vậy mà tới rồi?



Cô ta vô cùng bất ngờ nhìn chằm chằm vào anh, sương nước trong mắt long lanh, trước mặt người đàn ông này, cô ta lại cảm nhận được nỗi tủi thân vô bờ, muốn dốc bầu tâm sự, khóc lóc kể lể với anh giống như một cô gái nhỏ.



“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút khiến cô phải chịu ấm ức rồi", nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thư Tuyết, khoé miệng Trần Đức nhếch lên nụ cười ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái, giọng nói trầm bổng quyến rũ bật thốt ra từ cổ họng anh: "Cũng may còn chưa xảy ra chuyện gì lớn".



Lục Thư Tuyết hoàn hồn khẽ thở dài, Trần Đức có thể tới, cô ta rất mừng vui thanh thản, phấn khởi…



Thế nhưng…



“Anh không nên tới đây, Trần Đức, anh nhanh đi đi, đây là chuyện của nhà họ Lục, không cần anh quan tâm tới…”, Lục Thư Tuyết yếu ớt mở lời với ánh mắt vô cùng phức tạp.



“Thực xin lỗi, Thư Tuyết, sự việc hôm nay…”, Trần Đức tiến lên một bước đứng trước người Lục Thư Tuyết, sau đó nói:



“Trần Bát Hoang tôi, lo chắc rồi!”



“Ha ha ha ha… chỉ dựa vào mày? Mày là cái thá gì?”. Lục Thư Tuyết vừa muốn tiếp tục khuyên nhủ thì một giọng nói u ám khàn đặc bỗng nhiên vang lên.



Là Lục Lâm Khai!



Ông ta gần như đã phát điên, căm phẫn đến cực điểm hóa thành nụ cười gằn, con trai của ông ta bị Bộ Kinh Phong một kiếm xóa sổ, vợ lại bị một chưởng của Chương Hằng đánh chết tức tưởi.



Tại sao người bị thương tổn luôn là ông ta?



Một ngày làm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, càng không cần nói đến Phương Bích Liên đã đi theo ông ta hơn mười, hai mươi năm, giữa họ cũng có cảm tình.



Vợ mất con vong, nỗi phẫn hận trong lòng ông ta không còn nơi nào để trút xuống, chỉ có thể đem toàn bộ ngọn lửa giận này tích tụ lên người Lục Thư Tuyết cùng người đàn ông tới quấy rối được gọi là Trần Bát Hoang kia:



“Nhóc con, mày là cái thá gì, mày cmn có biết nơi này là đâu không? Lại dám tới phá đám, gây chuyện?”



Trần Đức nhìn hướng Lục Lâm Khai cau mày hỏi: “Ông là…”



“Ông ta chính là chú hai của tôi, Lục Lâm Khai!”, Lục Thư Tuyết căm tức nói.



“Ồ”.



Trần Đức nhàn nhạt gật đầu.



Sau đó…



Sau đó quay đầu lại cũng không thèm nhìn Lục Lâm Khai nữa mà nhìn thẳng vào Chương Hằng: “Thế nào, muốn con chó của anh ra tay hay là anh đây?”



“Nhãi con, mày cũng quá đề cao bản thân mình rồi đó, mắc chứng thích cường điệu à? Chỉ dựa vào mày cũng muốn cậu Chương ra tay?”, Lục Lâm Khai nở nụ cười âm u rét lạnh quát lên, thanh đao liên hoàn trong tay kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng rít chói tai.



“Gia chủ uy vũ!”



“Giết hắn đi, cho hắn biết không phải loại rác rưởi nào cũng có thể tới nhà họ Lục!”



Trong số những kẻ nhà họ Lục bám gót Lục Lâm Khai vốn đang ngột ngạt thấy cảnh này thì gào thét, kéo theo rất nhiều người khác cũng hò hét theo.



Kể từ giây phút Chương Hằng xuất hiện, bọn họ vẫn luôn cảm thấy ngột ngạt, vào lúc này, họ đang cần một loại an ủi tinh thần, họ cần Lục Lâm Khai dùng hành động thực tế nói cho bọn họ biết, không phải là bọn họ quá yếu kém, không phải nhà họ Lục bạc nhược mà là Chương Hằng quá mạnh mẽ, cái cúi đầu của họ chỉ là tạm thời!



Mà loại vỗ về này nhất định phải để Lục Lâm Khai giết người thấy máu, thiêu xác nghiền xương mới có thể truyền tới con tim của họ, Trần Bát Hoang rõ ràng là đối tượng thích hợp nhất cho việc này!



Lục Lâm Khai cũng biết rõ đạo lý này, bởi vậy ông ta mới nóng lòng muốn ra tay giết người, đồng thời cũng muốn giải tỏa nỗi căm hận trong lòng!



Nói thế nào ông ta cũng là một cường giả Linh Căn kỳ, tại sao phải sợ hãi một tên nhóc mới ngoài hai mươi tuổi?



Trần Bát Hoang?



Ha ha…



Chó hoang mèo dại từ đâu tới, căn bản chưa từng nghe qua.



Ông ta không dám giết Bộ Kinh Phong, Lục Thư Tuyết cũng không thể động tới, không lẽ ông ta còn không thể bóp chết loại rác rưởi này?



Đao liên hoàn cọ xát với mặt đất bắn ra những tia hoa lửa rực rỡ, theo chuyển động kéo lê của đao liên hoàn mọi người có thể thấy rõ ràng từng vết nứt.



“Muốn trách liền trách mày đã đến không đúng chỗ, muốn trách thì trách mày tự đâm đầu vào lưỡi đao, Trần Bát Hoang phải không? Nhớ lấy, nhà họ Lục không phải nơi mà loại kiến cỏ như mày có thể tới!”



Lục Lâm Khai sớm đã bùng nổ cơn giận, ông ta bước đi cực nhanh đến bên cạnh Trần Bát Hoang, chớp mắt đã chém xuống một đao về phía đầu anh!



Trong thoáng chốc gió điên cuồng thét gào, sát khí bốc lên cuồn cuộn, Lục Lâm Khai giống như một con dã thú với khí thế mạnh mẽ dùng hết 100% thực lực, dường như trong một phút thoáng qua thời gian xao động bất ổn…



Tuy nhiên, đối mặt với một đao này Trần Đức giống như một cây thông già sừng sững đứng đó.



Chỉ thấy anh nhẹ nhàng nhấc một tay lên, duỗi thẳng ngón trỏ và ngón giữa.



Sau đó, ‘keng’!



Một tiếng rung chấn của kim loại vang lên, mọi cử động của Lục Lâm Khai- kẻ lao tới với với khí thế hung mãnh bỗng nhiên đình trệ lại, bởi đao liên hoàn của ông ta bị Trần Đức kẹp chặt lấy rồi!



Hai ngón tay kẹp đao liên hoàn giữa kẽ tay, mà ông ta đối mặt với hai ngón tay này lại không thể dịch chuyển lấy một phân!



Sức mạnh vô tận tựa như đập vào bông gòn trở nên vô lực yếu ớt.



Vẻ mặt kiêu căng đan xen giận dữ của Lục Lâm Khai như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, một dấu vết sợ hãi đang điên cuồng lan tràn trong sâu thẳm con ngươi ông ta. Ông ta cảm nhận được một luồng áp lực khủng bố như đại dương bao la từ trên người Trần Đức, ngay cả khi đối phương chưa ra tay đã áp đảo ông ta tới mức có chút hô hấp khó khăn!



“Đinh!”



Với một cú búng tay giữa nhẹ nhàng của Trần Đức, một lực khổng lồ bắn về phía Lục Lâm Khai, toàn bộ cánh tay đang nắm giữ thanh đao liên hoàn của ông ta bị rung chấn mạnh tới mức không ngừng truyền tới từng trận tê dại mà bất giác buông lỏng lòng bàn tay, đao liên hoàn liền rơi xuống đất.



Cùng một giây đó…



Một tia sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt.



“Phụt!”



“Phụt!”



Đầu gối của Lục Lâm Khai tách nứt ra hai vết thương nặng nề, xương trắng rợn người máu tươi đầm đìa, hai gân chân hoàn toàn bị cắt đứt, ngay cả toàn bộ xương bánh chè cũng bị xoắn nát thành một đống xương thịt nhão lẫn lộn.



Bùm!



Lục Lâm Khai quỳ xuống tại chỗ, hai tay chống đất, gian nan chống đỡ cơ thể, mồ hôi lạnh đổ như mưa.



Đao liên hoàn đã nằm trong tay Trần Đức, đang nhỏ xuống từng giọt máu.



Máu là của Lục Lâm Khai, tiếng máu chảy róc rách bập bềnh lan truyền trong không gian vào trong tai mỗi người.



Nhà họ Lục từ trên xuống dưới ngay tại lúc này đều đã kinh hãi, chết lặng, sửng sốt!



Làm thế nào Lục Lâm Khai lại thua? Còn thất bại một cách dễ dàng và thảm hại đến vậy? Một người thanh niên tùy tiện nhảy ra từ Côn Luân Hư ngày nay đều là cường giả sao?



Từng người đều nghẹn họng nhìn trân trối, hai môi run rẩy, thừ người ra.



Ba giây!



Từ lúc Lục Lâm Khai ra tay cho tớ khi quỳ xuống chỉ có thời gian ba giây!



Đôi môi đỏ mọng của Lục Thư Tuyết khẽ hé mở, cô ta cũng vô cùng kinh ngạc và tràn ngập khó tin, chỉ với hai ngón tay đã giải quyết Lục Lâm Khai!



Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, ai dám tin đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK