Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn ngữ cử chỉ của Huyết Lãnh khiến cô ta có chút phản cảm.



Là một cường giả, những thói tật kiêu ngạo, tự phụ đều không thành vấn đề, nhưng mà sỉ nhục hết lần này đến lần khác, đánh đồng Trần Bát Hoang với phàm nhân thế tục, vậy thì đáng ghét thật.



“Nhanh lên chút, thời gian của tao quý giá lắm, cho mày thêm 10 giây nữa, nếu không thì đến lượt tao”, Huyết Lãnh đã có chút sốt ruột, tính hắn vốn nóng nảy, không phải là một người biết kềm chế.



“Được thôi, nếu mày đã khẩn cầu thành tâm thành ý đến thế, vậy thì tao sẽ chiều lòng mày, chẳng làm khó mày làm gì”.



Trần Đức làm như chẳng biết đối phương đang sỉ nhục mình, thật sự không lãng phí thêm thời gian nữa, nhún chân vài bước, chớp mắt một cái đã đến nơi, năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm, tông thẳng vào đầu Huyết Lãnh.



Cú đấm này thoạt nhìn thì vô cùng bình thường, thậm chí còn chẳng có chút linh khí nào.



Bên dưới…



Ức Thư Huyên, Trần Nguyên Bình bất giác lắc đầu thất vọng.



Thật đúng là…



Trần Bát Hoang này bị Lục Phong tâng bốc quá lố rồi.



Từ cú đấm tung ra có thể thấy, ngay cả Linh Căn kỳ sơ cấp còn chưa đạt được, bọn họ thậm chí nghi ngờ cảnh giới mà Trần Đức biểu hiện ra kia có chỗ nào lai tạp hay không.



“Đúng là rác rưởi mà”, Lý Tử Tinh nhạo báng.



Bọn họ từng nghĩ Trần Bát Hoang không ra gì, không ngờ biểu hiện của Trần Bát Hoang còn yếu nhớt, rác rưởi hơn họ tưởng tượng.



Ức Thư Huyên đang không biết Trần Bát Hoang là loại người gì, lấy đâu ra ngông cuồng như vậy, dám đòi vào danh sách mười người, dám thách thức Huyết Lãnh.



Tuy thái độ của Huyết Lãnh cũng có chút phản cảm, nhưng ít ra còn có thực lực, không phải sao?



Còn Trần Bát Hoang có gì?



“Chuyện gì vậy?”, Lục Phong cũng cảm thấy lạ, vì cú đấm này của Trần Đức, thoạt nhìn quả thật quá quá quá quá quá sức đơn giản, trước một đối thủ như Huyết Lãnh, không khỏi quá khinh địch!



“Hửm?”



Bọn họ còn đang mải khinh thường, thì cùng lúc trên võ đài, Huyết Lãnh đột nhiên cau mày, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên và cảnh giác.



Rốt cuộc hắn cũng ngửi được mùi nguy hiểm trong cú đấm này rồi!



Nguy hiểm chí mạng!



Chắc chắn không sai, đạt tới cảnh giới cỡ như hắn, vô cùng vô cùng ít khi phán đoán sai, đặc biệt là trong cuộc chiến sinh tử thế này, khả năng phán đoán sai là bằng không!



Làm sao có thế?



Hiện tại Huyết Lãnh không tài nào nghĩ ra cú đấm của Trần Đức đáng sợ chỗ nào, chí mạng chỗ nào, nhưng mà, nó càng đến gần thì hắn càng sợ hãi, lông tóc dựng đứng.



Cảm giác nguy hiểm này thật sự quá rõ ràng, giống như chỉ cần nắm đấm đó rơi xuống hắn sẽ nát thành vụn cám, cú đấm thoạt nhìn tầm thường, nhưng sức công phá của nó sánh ngang với núi cao biển lớn đang nổi giận.



Sống ngót 29 năm trên đời.



Đây là lần đầu tiên.



Lần đầu tiên Huyết Lãnh có cảm giác sợ hãi, nguy hiểm chí mạng như thế.



Ngay khoảnh khắc cú đấm rơi xuống.



Cú đấm nặng ngàn cân!



“Choang!”



Huyết Lãnh vốn nói sẽ đứng yên không nhúc nhích, rốt cuộc cũng xuất chiêu.



Mà hắn không chỉ xuất chiêu thôi.



Mà còn rút thanh đại đao luôn giắt ngang hông nữa!



Lời hứa trịnh trọng, cao ngạo mới rồi, vậy mà giữa lằn ranh sống chết lại bị hắn triệt để hất ra sau đầu, trở thành một thứ rắm chó, có thể đổ lỗi cho phản xạ có điều kiện, động tác rút đao của hắn rất nhanh, tựa hồ một ánh sét lóe lên chói mắt rạch ngang đêm tối, đâm thẳng vào mắt đến nhói đau!



Huyết Lãnh ra tay, dù là ban ngày, thanh đao cũng tỏa ra ánh sáng nhức mắt.



Cổ Thông Thiên, Cổ Lâm, Lý Tử Tinh ai nấy đều ngạc nhiên tột độ, ngây ra như phỗng, không ai hiểu vì sao Huyết Lãnh đột ngột nuốt lời, tự vả mặt mình rõ đau như vậy.



Bất động đây đó hả?



Chẳng phải đã huênh hoang lên mặt rằng sẽ nhường Trần Bát Hoang một chiêu đó sao?



Đùa nhau à?



“Đây…”, Trần Nguyên Bình cũng cạn lời như mọi người, nếu đã không muốn nhường chiêu, hà tất phải mạnh mồm mạnh miệng? Cứ trực tiếp ra tay không phải được rồi sao?



Ông ta rất hiểu tính của Ức Thư Huyên, vì một số nguyên do trước đây, Ức Thư Huyên ghét nhất là loại người nói lời nuốt lời như thế.



Ông ta liếc sang Ức Thư Huyên.



Quả nhiên…



Ánh mắt của cô ta không thèm giấu thất vọng tràn trề, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, ấn tượng trong lòng đối với Huyết Lãnh lập tức tụt dốc không phanh, ngược lại ác cảm lại tăng lên vài phần.



Cũng chỉ có cô ta như vậy, còn những người khác chẳng qua hơi phản ứng một chút, dù sao đây chỉ là võ đài tỉ thí, làm gì có ai nói lời giữ lời?



Trong một khoảnh khắc, nội tâm ai nấy đều bị ánh đao sáng lòa của Huyết Lãnh làm chấn động, thanh đao dâng trào sát ý mãnh liệt, không khác gì thiên binh vạn mã xông thẳng lên trời, chỉ trong chớp mắt, đất dưới chân võ đài cao năm mét cũng phải nứt toác ra.



Khe nứt ngày càng toác rộng ra như đường may bị rách, càng lúc càng lan rộng, lún sâu xuống hai ba mét.



Vết nứt đó chỉ do đao khí gây ra thôi!



Vậy mà cảnh tượng như đâm thẳng vào mắt mỗi người!



Đồng thời…



Lửa điện lóe lên tóe lửa!



“Choang!”



Giây tiếp theo, một âm thanh điếc tai kỳ dị vang lên, khiến ai nấy muốn thủng màng nhĩ, sau đó là ánh sáng trắng lòa chói mắt cùng với cát đá mù mịt.



Võ đài bằng phẳng bỗng trở nên gồ ghề, đất đá giống như có ai dùng xẻng xúc lên, tung tóe khắp nơi, rơi rào rào trong không trung, cát bụi chắn hết tầm nhìn.



Không ai còn thấy rõ tình hình trên võ đài nữa.



Bên dưới, thứ mà mọi người có thể cảm nhận được chỉ có sát khí tỏa ra từ thanh đao, sát khí tràn ngập không gian, lạnh buốt thấu xương, sát khí tóe ra tứ phía.



“Thanh đao quá mạnh…”



Hàng trăm, không, hơn một ngàn võ giả nổi tiếng cũng với những bậc tiền bối đến từ các gia tộc lừng danh, ai nấy đều bị một đao vừa rồi chấn động triệt để.



“Nếu là tôi thì chắc cũng táng mạng dưới thanh đao này, trong đó chắc chắn có võ kỹ”, Trần Nguyên Bình cảm thấy da đầu tê rần, một đao thôi, cũng đủ để ông ta có cái nhìn mới về Huyết Lãnh.



Huyết Lãnh mạnh hơn tưởng tượng của ông ta rất nhiều.



Chỉ e…



Chỉ e hắn đã đủ khả năng đánh ngang cơ với người cảnh giới Linh Hải kỳ rồi.



Trương Tử Đằng bị thanh đao đáng sợ kia dọa cho nhảy nhổm khỏi vị trí, hít đầy một mồm cát bụi, bò lồm cồm trên mặt đất, hai mắt run run, chấn động đến nỗi không nói nên lời.



Ức Thư Huyên vẫn còn ngồi vững, tuy nhiên cũng thoáng chút nhếch nhác, y phục cũng bị bẩn.



Cũng như mọi người, trong lòng cô ta tràn đầy khiếp sợ.



“Không biết Trần Bát Hoang ra sao rồi”, Lục Phong sắc mặt u ám, Huyết Lãnh có vẻ nhỉnh hơn một chút, Trần Bát Hoang… có thể trụ nổi không?



“Còn phải nói, đương nhiên là chết mất xác rồi còn gì nữa, ha ha ha… Cái thứ rác rưởi đó làm sao chịu nổi một đao của Huyết Lãnh?”, Cổ Thông Thiên vui sướng khoái trá, cảm giác thỏa mãn khi trả được thù lan ra khắp người, hả hê nhìn lên võ đài chằm chằm không rời mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK