Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên, một con dao găm khác từ đằng xa lao đến, đánh vào tay Lôi Thái khiến tay gã run lên, dao găm trong tay phút chốc rơi xuống.



Kế đó, Đường Hiển Sinh, phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc đứng dậy: “Những người này đều là người của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, anh không thể giết được”.



Trương Thiên Dương tỏ vẻ cảm kích nhìn Đường Hiển Sinh, hiển nhiên, ông ta không ngờ vị phó hội trưởng này sẽ ra mặt.



“Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc là cái khỉ gì?”, Lôi Thái sầm mặt nhìn Đường Hiển Sinh: “Không thể giết hắn, vậy thì tôi sẽ giết ông”.



“Vù!”



Thoáng cái, Lôi Thái đã vọt đến trước người Đường Hiển Sinh.



Ngay lập tức, Đường Hiển Sinh có cảm giác tử vong ập đến, sắc mặt ông ta tái nhợt.



Bởi vì Đường Hiển Sinh phát hiện thực lực giữa ông ta và Lôi Thái chênh lệch cực lớn.



Vừa rồi, ông ta có thể dùng dao găm đánh rớt dao găm trên tay gã hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.



Đường Hiển Sinh đổ mồ hôi lạnh, ông ta không cách nào tránh thoát được.



Một kích trí mạng sắp giáng xuống.



“Dừng tay!”



Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện, chắn trước người Đường Hiển Sinh, đồng thời, người nọ vung lên một thanh kiếm gãy chặn lại thế công của Lôi Thái. Kế đó, thanh kiếm kia tựa như một cây roi, thuận thế quất lên người gã.



“Rầm!”



Lôi Thái bị đánh bay.



Tiếp theo đó, bóng người kia lao đến, giẫm lên người gã, sức mạnh tựa như thái sơn áp đỉnh khiến Lôi Thái không cách nào động đậy được.



“Kỳ Hàn?”



Nhìn thấy người vừa đến, trong mắt Thành Kỳ Văn lóe lên tia kinh ngạc: “Không ngờ anh cũng đến tham dự hôn lễ của đám sâu kiến này!”



“Ừ!”



Kỳ Hàn đáp: “Cho nên, mời cậu rời đi”.



“Rời đi?”



Thành Kỳ Văn nhếch môi cười, thái độ cợt nhả: “Tại sao chứ? Là vì anh ở đây à?”



“Đúng!”



Kỳ Hàn cầm trọng kiếm ấn lên người Lôi Thái: “Trừ phi cậu muốn gã này chết”.



“Cậu chủ cứu tôi!”, sắc mặt Lôi Thái trắng bệch. Kỳ Hàn quá mạnh, chân của hắn chẳng khác nào một tảng đá lớn đè trên ngực, khiến gã không thở nổi.



“Anh muốn giết ông ta à? Mời!”, Thành Kỳ Văn vẫn thản nhiên đứng đó, so với Đồ Thanh Thanh, một tên Lôi Thái có đáng là gì: “Tuy nhiên, sau khi giết ông ta, thì anh phải gánh chịu cơn thịnh nộ của tôi và nhà họ Thành, anh có chắc nhà họ Kỳ của anh chịu được không?”



“Không được”.



Kỳ Hàn chỉ đáp lại hai chữ, chân hắn đột nhiên dùng sức.



“Rầm!”



Ngực Lôi Thái tựa như một tấm vải bố bị giẫm bẹp, xương sườn đứt gãy, tim cũng ngừng đập.



Chỉ trong một nhịp thở, gã đã mất đi tính mạng.



Tiếp theo đó, Kỳ Hàn lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, tôi hi vọng cậu có thể nể mặt tôi”.



“…”



“…”



“…”



Các khách mời xung quanh đờ ra, đám người này là ma quỷ sao? Muốn giết người liền giết, giết xong còn muốn người ta nể mặt mình…



Rốt cuộc, mạch não của bọn họ phát triển như thế nào vậy?



Tuy nhiên, những người này không biết, các gia tộc lánh đời và các võ giả luôn dựa trên thực lực để nói chuyện.



Có thực lực ắt có thể diện.



Không có thực lực thì chẳng là cái thá gì cả.



Đó là luật, lạnh được yếu thua.



Trên thực tế, không chỉ giới tu võ, ngay cả thế tục cũng thế, chỉ khác ở chỗ, thực lực tại thế tục chính là tiền tài và quyền thế.



Còn đối với giới tu võ, đó là võ lực.



“Kỳ Hàn, anh được lắm, xem như anh lợi hại!”, Thành Kỳ Văn âm u nói. Vẻ mặt hắn ta vẫn không chút thay đổi, cứ thế nhìn xoáy vào Kỳ Hàn: “Chú Cát, giao tên tạp chủng này cho chú, bắt hắn quỳ xuống, không cần kiêng kỵ nhà họ Kỳ, bọn họ dám đến gây rối, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm”.



Cát Hằng không lên tiếng, mà trực tiếp ra tay.



Tốc độ của gã gần như yêu quái, chỉ một cái xoay người trên không đã đến trước mặt Kỳ Hàn, kế đó, gã vung nắm đấm hướng về phía hắn.



Sắc mặt Kỳ Hàn thoáng cái thay đổi, hắn vội giơ trọng kiếm lên.



Ầm!



Nắm đấm và trọng kiếm va chạm, phát ra một âm thanh nặng nề.



Sau đó, Kỳ Hàn liên tiếp lui về sau năm bước.



Cát Hằng không lui mà trái lại, gã một lần nữa áp sát. Lần này không còn là tay không, trong tay gã bỗng xuất hiện một cây búa màu đen, gã vung búa, nhắm vào đầu Kỳ Hàn mà bổ xuống.



Cát Hằng không thích giết người, thế nên, lúc giết người, gã không bao giờ xem đối phương là người.



Trong mắt gã, đó chỉ là súc sinh.



Vì vậy, gã không hề nương tay, mỗi một chiêu đều là trí mạng.



Thành Kỳ Văn muốn gã bắt Kỳ Hàn quỳ xuống, nhưng nhìn hành động của gã, hiển nhiên là muốn mạng Kỳ Hàn.



Thật sự điên cuồng!



Kỳ Hàn dùng trọng kiếm chống lại búa, lần lượt tránh thoát nguy hiểm trí mạng.



Mỗi một lần hai người giao phong, đồ vật xung quanh không cách nào chịu nổi loại năng lượng kinh khủng này, tất cả đều nổ tung.



Kỳ Hàn liên tiếp lui về sau, mỗi một bước chân của hắn đều khiến nền nhà vỡ vụn, đồng thời, chân hắn cũng lún sâu xuống đất.



Những người xung quanh bàng khoàng khiếp sợ.



Một vài người trong số họ chưa từng trải qua tình huống như hiện tại, bọn họ tự hỏi, rốt cuộc cần dùng bao nhiêu sức mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy?



Cả đám run lên vì sợ, cứ như nhìn thấy quỷ.



Ban đầu, Kỳ Hàn còn có thể đáp trả, nhưng về sau, hắn chỉ có thể phòng ngự, và đến hiện tại, hắn đã bắt đầu đuối sức.



Thực lực của hai người chênh lệch cực lớn, hoàn toàn không cùng một cấp độ. Mỗi một lần phòng ngự, Kỳ Hàn gần như phải dốc hết sức, mỗi khi búa va vào trọng kiếm của hắn, cánh tay hắn cũng run theo.



Trần Đức nhìn hai người đang giao chiến, anh không nói một lời, cũng không ai biết anh đang nghĩ gì, lúc này, tất cả đều chú tâm vào trận chiến giữa Kỳ Hàn và Cát Hằng.



Sau hơn mười đợt phòng ngự, Kỳ Hàn gần như kiệt sức, đã sắp gục ngã.



Cuối cùng, hắn không cách nào tránh được nữa, một búa của Cát Hằng chém vào tay Kỳ Hàn, để lại một vết thương sâu hoắm, cảm giác đau đớn phút chốc ập đến khiến da đầu hắn tê dại, nhịn không được thét lên một tiếng.



“Mày là cái thá gì mà dám cản đường cậu Thành? Mày tưởng có nhà họ Kỳ làm chỗ dựa thì cậu ấy phải nể mặt mày à?”, Cát Hằng âm u nói: “Mặt mũi của mày… không đáng tiền!”



Đồng thời, búa trong tay gã nhắm ngay đầu Kỳ Hàn mà bổ xuống.



Mấy người Trương Thiên Dương, Trương Tử Đằng, Đường Hiển Sinh cùng Tiêu Mạn Y hoảng hốt.



Hiển nhiên, Kỳ Hàn đã cạn kiệt sức lực, chắc chắn hắn không thể tránh thoát một búa kia.



Cát Hằng nở một nụ cười tàn nhẫn, dường như gã đã nhìn thấy đầu Kỳ Hàn rơi xuống đất cùng tiếng thét hoảng sợ và dáng vẻ kinh hãi của đám sâu kiến xung quanh.



Thế nhưng…



Thật sự là thế sao?



Khoảnh khắc cây búa kia bổ xuống…



Thình lình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK