Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ còn quyết định cả cuộc sống của đám tinh anh nọ nữa!



Đó chính là Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc!



Một trăm con người nắm giữ 99% nguồn tài nguyên của ba thành thị lớn.



Trước cổng trang viên nhà họ Hàn, đám doanh nhân dâng lên mang theo, cung kính bước vào bữa tiệc, không ngừng cười nói với những người chung quanh.



Người giới thiệu chương trình ra rả đọc tên những nhân vật tầm cỡ.



Hàn Huyền Tông ngồi ngay ngắn trong ghế chủ tọa ở đại sảnh, không ra ngoài đón khách, thản nhiên chờ đợi những nhân vật tai to mặt lớn nọ bước vào chào hỏi, dâng lên những món quà hiếm có khó tìm!



Thậm chí còn có người tặng phụ nữ, nữ diễn viên ngôi sao.



Những cô gái này vốn là đồ chơi trong tay tư bản, hôm nay cũng bị coi như một món hàng để tặng đi.



Những món quà quý bày biện la liệt, mơ hồ tỏa ra ánh sáng kim tiền, càng tăng thêm giá trị, người bình thường có sống cả trăm kiếp cũng chưa chắc kiếm được từng đó tiền.



Hàn Huyền Tông thản nhiên mỉm cười nhìn ngắm, trong lòng vô cùng, vô cùng thỏa mãn.



Mục đích hôm nay của ông ta không chỉ là giết Trần Đức, mà đặc biệt hơn là muốn tuyên bố cho cả vùng Hoa Bắc, rằng ông ta, Hàn Huyền Tông, đã quay trở lại!



Chỉ cần ông ta còn tồn tại, nhà họ Hàn cũng còn tồn tại.



Nhà họ Hàn bị diệt, những đệ tử họ Hàn sống ở nước ngoài may mắn thoát được tai ương, cả phụ nữ cũng được gọi về, bọn họ đến trước mặt lão tổ Hàn, cùng quỳ gối xuống:



“Chúc lão tổ sinh nhật vui vẻ, thọ ngang đất trời!”



“Ngoan, ngoan lắm, các con các cháu, mấy đứa đứng lên hết đi, đi đón tiếp khách mời kìa”, Hàn Huyền Tông khoát khoát tay, đám con cháu phía dưới đều đứng dậy.



“Hội trưởng, chúc mừng, xin chúc mừng!”, đám người của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng đến, cung tay vái chào Hàn Huyền Tông, một ông già nói: “Hội trưởng, lần này ông lại đột phá cảnh giới rồi!”



Nhìn thấy bọn họ, lúc này Hàn Huyền Tông mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra đón tiếp, trò chuyện vui vẻ với khách.



Là Hội trưởng Hiệp hội võ thuật, từ đầu đến cuối Hàn Huyền Tông vẫn an tọa ở chủ vị, không ngừng tỏ khí thế của kẻ có địa vị cao quyền thế lớn: “Gặp chút cơ duyên, đúng là được đột phá chút dỉnh, hôm nay hẳn là đạt được hạng 250 gì đó trên bảng xếp hạng Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ rồi”.



“Gì cơ?”



Một ông già kinh ngạc, ông ta tên Đường Hiển Sinh, là hội phó Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, thực lực cũng gần bằng Hàn Huyền Tông, cũng là một nhân vật đức cao vọng trọng.



Mặc dù ông ta biết Hàn Huyền Tông đã tăng tiến thực lực, nhưng nghe Hàn Huyền Tông bảo có thể xếp hạng thứ 250 trên bảng xếp hạng của Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ cũng phải kinh ngạc vô cùng!



Nên nhớ, Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ không phải là thứ mà Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc có thể so sánh, toàn bộ Hoa Bắc cũng chỉ có một mình Hàn Huyền Tông đủ tư cách gia nhập Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ mà thôi!



Còn lại mọi đại tông sư, tông sư, đại sư khác, căn bản đều không chen vào nổi, vì không đủ điều kiện để gia nhập.



Điều kiện để được gia nhập Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ chỉ có một, đó chính là đánh bại bất kỳ ai đó trong Hiệp hội!



Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ chỉ có 300 người.



Nói cách khác, toàn bộ Hoa Bắc, ngoài Hàn Huyền Tông, không có ai khác được gia nhập, mà vài năm trước, Hàn Huyền Tông mới chỉ ở hạng hai trăm chín mươi mấy!



Vậy mà không ngờ, ngày hôm nay đã vượt lên hạng 250!



Bốn mươi hạng, nhìn thì thấy chẳng bao nhiêu.



Nhưng chỉ có võ giả mới hiểu, trong Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ, không ai không là thiên tài, muốn đánh bại một người còn khó hơn lên trời.



Đường Hiển Sinh vừa kinh hãi, vừa kính nể, vừa hoảng thần, trong lòng biết Hàn Huyền Tông chắc chắn đã gặp được cơ duyên rất lớn: “Không hổ danh hội trưởng Hàn, họ Đường tôi thật xấu hổ”.



“Ha ha… quá khen quá khen…”



Thời gian trôi qua, không ngừng có khách đến, buổi trưa nhanh chóng đến gần, khách khứa cũng đã đến hòm hòm, chỉ cần là nhân vật có máu mặt của ba thành phố lớn vùng Hoa Bắc thì hầu như đều xuất hiện.



Trong đó có cả Trương Thiên Dương, ông ta đứng thứ ba trên bảng xếp hạng đại gia thành phố Tần, thậm chí bây giờ đã lên hạng hai rồi, lúc này ông ta chưa đủ tư cách để đứng hàng đầu, mà là một người hoàn toàn không vừa mắt.



Ông ta quan sát những người chung quanh, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, ông ta biết nhà họ Hàn muốn làm thật ầm ĩ, nhưng không nghĩ lại ầm ĩ đến thế này!



Cho đến bây giờ, chỉ e vấn đề không còn là tiền bạc hay quyền thế có thể dàn xếp được nữa, mà chỉ có thắng hay bại, sống hay chết mới có thể giải quyết triệt để chuyện này.



Mấy chục năm thành danh, Trương Thiên Dương chưa bao giờ thấy những người này lại tề tựu một nơi thế này, càng chưa từng thấy nhiều võ giả như thế, trong lòng có hơi lo lắng.



Làm lớn đến vậy…



Trần Bát Hoang giải quyết nổi không?



Ông ta thực sự mong Trần Đức không xuất hiện ở nơi này.



Cách đó không xa, một nam một nữ đang ngồi ở một cái bàn, nữ chính là Tưởng Sơ Linh, cô ta đã cải trang, ôm trong tay một bó hoa hồng, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, lễ phục sang trọng, không khác gì một nữ thần, hoàn toàn không giống với hình tượng thường ngày, dù là người quen e là cũng chưa chắc nhận ra.



Ngồi bên cạnh cô ta là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, Cao Sĩ Long.



“Cao…”, Tưởng Sơ Linh vừa định gọi chức vụ của Cao Sĩ long, chợt nhớ tới mình mang thân phận khác đến đây, vội vàng sửa miệng: “Anh à, chúng ta thật sự phải bảo vệ anh ta à?”



“Đúng!”, Cao Sĩ Long nói: “Nếu như anh ta thực sự nguy hiểm tính mạng thì phải bảo vệ mạng sống cho anh ta, chỉ như vậy anh ta mới bằng lòng đưa phương thuốc cho chúng ta, huống chi… Tôi nghĩ Trần Bát Hoang đáng để đầu tư lắm!”



“Được rồi… cứ vậy đi, bảo vệ thì bảo vệ, nhưng sau này phiền phức cũng sẽ rất nhiều đó…”, Tưởng Sơ Linh đưa mắt nhìn ra cổng, cô ta cũng không mong Trần Bát Hoang đến, nếu không chuyện đã to càng xé to hơn cho xem.



Không chỉ bọn họ.



Những người đến tham gia buổi tiệc mừng thọ này trong lòng đều biết mục đích là gì, bọn họ thường xuyên dõi mắt ra cửa, đợi Trần Bát Hoang xuất hiện.



Sau khi sắp xếp mọi người an vị, Hàn Huyền Tông lại trở về vị trí chủ tọa của mình, giơ tay lên khoát khoát, mọi âm thanh bên dưới lập tức ngừng bặt.



Tiếp đó, ông ta uống một cốc rượu thấm giọng rồi mở miệng hô: “Đưa người lên đây”.



Ông ta vừa hô xong, lập tức có mấy người bị áp giải vào phòng tiệc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK