Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xác hóa thành bùn.



Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng nhất thôi.



Phương Tâm Ngọc chết đi không khiến Trần Đức cảm thấy vui vẻ chút nào, mà trái lại, anh càng tưởng niệm về các anh em của mình nhiều hơn, hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má, một cơn gió xoáy thổi qua, chẳng mấy chốc đã khiến chúng bốc hơi chẳng còn gì.



Trần Đức đứng sững ra đó hồi lâu, rồi mới thu lại cảm xúc, bước đến trước mặt Phương Tâm Ngọc, bắt đầu kiểm tra xác ông ta. Anh muốn xem thử trên người lão già này có còn món bảo bối nào không.



Đáng tiếc, ngoại trừ ba viên đan dược rác rưởi thì chẳng còn gì khác.



“Phương Tâm Ngọc, năm đó ông khiến anh em của tôi thi cốt không nguyên vẹn, hôm nay, tôi sẽ trả lại tất cả!”, giọng Trần Đức lạnh lùng, linh khí hội tụ, vung ra một cước.



“Rầm!”



Phương Tâm Ngọc lập tức bay đến rìa Thiên Kiếm Phong, hệt như một tảng đá rơi xuống từ độ cao 2000 mét.



Thi thể rơi từ trên cao xuống, gió xoáy tựa như những cái bàn chải không ngừng xẹt qua, chẳng mấy chốc, thi thể của ông ta đã hoàn toàn biến dạng, máu thịt lẫn lộn.



Dưới chân Thiên Kiếm Phong.



Một đám người đang yên lặng chờ đợi trong bầu không khí đầy áp lực.



Đột nhiên!



“Ầm!”



Một tiếng nổ vang lên, mọi người vô thức hướng mắt về phía phát ra âm thanh. Vừa nhìn thấy, cả bọn sợ run lên.



Phía trên Thiên Kiếm Phong…



Có… một cái xác rơi xuống!



Vừa chạm đất, cái xác kia lập tức chia năm xẻ bảy, gần như biến thành một đống bùn, mùi máu tươi gay mũi xộc lên, xương trắng cùng thịt vụn văng tứ tán. Mấy người Lục Tâm, Triệu Phong, Chương Hằng, cùng với sáu gã thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương đều bị bắn tung tóe khắp người.



Ngay lập tức…



Mùi máu tươi gay mũi hệt như dao găm đâm thẳng vào khoang mũi bọn họ, cổ họng nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn ập đến, thậm chí có hai nữ võ giả tái mặt, nôn ngay tại chỗ.



Tuy bọn họ đã không ít lần giết người, thế nhưng đối với thi thể bị chia năm xẻ bảy như vậy, quả thật mọi người đều cảm thấy rất khó mà chịu nổi.



Thật sự buồn nôn!



Tim Bộ Kinh Phong và Lục Thư Tuyết đánh thót, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.



Chẳng lẽ…



Đống máu thịt lẫn lộn kia là… Trần Bát Hoang?



Bọn họ chỉ có thể đưa ra phỏng đoán như vậy, bởi vì chỉ có hai người tiến lên Thiên Kiếm Phong.



Một là Phương Tâm Ngọc.



Người còn lại chính là Trần Bát Hoang.



Lại nói, thi thể kia không thể nào là Phương Tâm Ngọc được, với thực lực của ông ta, sẽ không có chuyện bị đánh rớt xuống Thiên Kiếm Phong.



Trần Bát Hoang chết rồi ư?



Không chỉ bọn họ, mấy người Chương Hằng, sáu gã trưởng lão nhà họ Chương, Lục Tâm và Triệu Phong cũng đều nghĩ vậy.



“Ha ha, quả nhiên là thứ rác rưởi”, Chương Hằng cười lạnh, vẻ mặt hắn ta lộ vẻ tiếc hận: “Đáng tiếc không chết trong tay tôi”.



“Cậu chủ, nhìn tình hình này, có lẽ tên nhóc kia đã bị ai đó giết chết”, một gã thái thượng trưởng lão lật đống thịt vụn kia lên, phát hiện có dấu vết đánh nhau, bèn nói ra phán đoán của mình.



“Hẳn là vậy, chú của tôi hiện đang ở trên Thiên Kiếm Phong, nếu gặp phải ông ấy, hắn ta chỉ có một con đường chết!”, Chương Hằng cười ngả ngớn, nói bằng giọng chắc nịch.



Đột nhiên, hắn ta nhìn sang Lục Thư Tuyết: “Tên cô là gì?”



Từ đầu, hắn ta đã chú ý đến Lục Thư Tuyết rồi. Dù sao thì cô gái này cũng rất đẹp, dáng người thon thả, hai chân thuôn dài, gương mặt xinh đẹp, là một trong số ít những mỹ nữ mà hắn ta từng gặp, có thể đạt được 8, 9 điểm đấy.



Lần đầu nhìn thấy cô ta, Chương Hằng đã nảy sinh ý định.



Có điều, lúc trước, việc quan trọng nhất mà hắn ta cần làm là giết chết Trần Bát Hoang. Sau khi tên kia chết, đương nhiên, hắn ta sẽ không từ bỏ một mỹ nữ như vậy.



“Cậu Chương, cô ta là Lục Thư Tuyết, cô chủ của nhà họ Lục chúng tôi!”, Lục Thư Tuyết còn chưa nói gì thì Lục Tâm đã lên tiếng nói ra thân phận của cô ta với thái độ ân cần.



“Nhà họ Lục à?”, nghe thấy là nhà họ Lục, Chương Hằng đột nhiên nở nụ cười, giả sử là một cô gái bình thường thì có thể hắn ta không dễ dàng chiếm được, bởi lẽ, nếu đối phương một mực từ chối, dùng cái chết để uy hiếp thì có cố cũng chẳng được gì.



Nhưng nếu là cô chủ của gia tộc thì lại khác.



Bởi vì…



Loại phụ nữ này, từ khi ra đời đã định sẵn không thể có được tự do. Bọn họ yêu đương hay kết hôn với ai đều sẽ do gia tộc quyết định, đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.



Lại nói, người như Chương Hằng muốn loại phụ nữ nào mà không được, chẳng phải dễ như trở bàn tay đấy sao?



Huống chi, hắn ta đã sớm nghe nói về biến cố của nhà họ Lục, cô chủ Lục à… Ha ha!



Giờ vẫn còn là cô chủ Lục ư?



Chương Hằng nhếch miệng cười, hắn ta đi về phía Lục Thư Tuyết, nói bằng giọng điệu ngông nghênh và độc đoán: “Cô chủ Lục, cô có bằng lòng làm người phụ nữ của tôi không? Chương Hằng này… có thể giúp cô san bằng tất cả kẻ địch ở nhà họ Lục!”



Lục Thư Tuyết vội thu hồi mớ suy nghĩ vớ vẩn của mình, liếc nhìn Chương Hằng bằng ánh mắt chán ghét, cô ta có thể nhìn thấy được sự tham lam và ham muốn chiếm hữu từ ánh mắt gã đàn ông này.



Đó là ánh mắt khiến cô ta cảm thấy cực kỳ phản cảm.



“Cô Lục, sao hả? Đồng ý không?”, Chương Hằng lại hỏi lần nữa.



Đồng thời, một luồng áp lực to lớn ập về phía Lục Thư Tuyết, khiến cô ta vô thức lui về sau hai bước, tránh ra sau lưng Bộ Kinh Phong.



Lúc này, Chương Hằng nhíu mày nhìn Bộ Kinh Phong, hắn ta mất hứng hỏi: “Bộ Kinh Phong, anh muốn ngăn cản hay né ra?”



“Tôi chẳng muốn gì cả”, trong giọng nói của Bộ Kinh Phong mang theo sự nghiền ngẫm, vào lúc này, nếu hắn ta ra mặt vì Lục Thư Tuyết thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.



“Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu Chương, Trần Bát Hoang đã đồng ý sẽ đưa cô ấy về nhà, nếu anh ta không chết…”



“Hử?”, Chương Hằng cau mày: “Anh nói hắn không chết à? Ha ha, ý của anh là thi thể vừa rồi là của chú tôi? Bộ Kinh Phong, tôi khuyên anh nên nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không muốn chết thì lập tức tránh ra cho tôi!”



Bộ Kinh Phong không nói tiếp mà lui ra.



Cần hỏi, hắn ta đã hỏi. Cần nói, hắn ta cũng đã nói.



Tuy hắn ta cũng nghĩ rằng cái xác kia là Trần Bát Hoang, nhưng… lỡ như thì sao? Lỡ như không phải thì sao? Tuy trước đó chỉ tiếp xúc một thời gian rất ngắn, nhưng hắn ta cảm thấy… cảm thấy Trần Bát Hoang sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy.



Tuy nhiên, khả năng này lại cực kỳ nhỏ.



Những lúc như thế này, trước mặt Chương Hằng cùng sáu gã thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương, hắn ta không thể manh động, dù thực lực bản thân không tệ, nhưng cũng chỉ có thể nhún nhường.



Một, đối mặt với mấy người này, bản thân hắn ta cũng bất lực.



Hai, hắn ta và Lục Thư Tuyết không quen biết, dù cô ta có là người phụ nữ của Trần Bát Hoang thì hắn ta cũng không cần phải bỏ mạng vì người phụ nữ của kẻ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK