Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai ngờ nổi, Trần Bát Hoang lại một lần nữa dám ra tay ngay trước mắt đám doanh nhân tinh anh, trước mắt 13 võ giả cùng với Độc Nhãn Tiết!



Hiện trường vẫn tiếp tục lặng phắc như tờ.



Mãi đến khi Trần Bát Hoang lên tiếng, trong đầu bọn họ vẫn còn ong ong.



“Bắt lấy nó!”



“Bắt lấy nó cho tao!!”, Tạ Lan ăn một cái tát, lúc này cô ta như hóa điên, nhìn thấy máu me nhoe nhoét trên tay, ánh mắt vằn lên dữ tợn, điên cuồng: “Lên hết cho tao, băm vằm nó, xé nó thành trăm mảnh, nếu nó không chết thì chúng mày chết!”



“Khoan đã khoan đã, không được ra tay!”



Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu hốt hoảng.



Đột nhiên…



Ai nấy vô thức dõi mắt ra ngoài.



Liền thấy bên ngoài có một đám người đang hớt hải chạy đến!



Một đám vệ sĩ mặc âu phục, mang giày da, rất đông, nhìn sơ sơ cũng hai ba trăm người, trong nháy mắt đã vây chặt Quảng trường Thương mại.



Dẫn đầu là một người trung niên hơn năm mươi, thoạt nhìn có vẻ gầy gò, nhưng tinh thần sung mãn, tỏa ra hơi thở bá đạo.



“Trương Thiên Dương!”



Nhìn thấy người mới tới, trong đám có kẻ kêu lên ngạc nhiên.



Người dẫn đầu đó chính là Trương Thiên Dương, vốn là nhân vật lớn đứng hàng thứ ba bảng xếp hạng đại gia thành phố Tần, đương nhiên ông ta cũng nhận được lệnh triệu tập từ nhà họ Tạ.



Có điều là…



Bởi vì gần đây diễn ra ngày hội đấu giá của Trung tâm Thế Kỷ, cho nên ông ta phải thu dọn tàn cuộc.



Vì vậy mà không kịp đến đây, mà chỉ cho người sang tìm hiểu tình hình.



Khi biết người đang bị vây là Trần Đức, ông ta đầu tiên là kinh ngạc hoảng hốt, sau đó không nói gì lập tức dẫn người đến.



Ông ta và Trần Đức đang ngồi chung một chiếc thuyền, quan hệ giữa hai người cũng không khó để điều tra được.



Cho nên…



Giữa nhà họ Tạ và Trần Đức, ông ta chỉ có thể chọn vế sau.



Hơn nữa…



Tính mạng của ông ta là nhờ Trần Đức nhặt về!



Bất kể ra sao, ông ta cũng phải đứng về phía Trần Đức, bảo vệ anh!



“Trương Thiên Dương, ông mang nhiều người như vậy đến đây làm gì hả?”, trong đám có kẻ quát to.



Trương Thiên Dương không thèm để tâm, xăm xăm bước đến chỗ trần Đức, đứng song song với anh, trầm giọng: “Không có gì, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu Trần thôi!”



“Chỉ bằng ông?”, Độc Nhãn Tiết nhíu chặt con mắt duy nhất, âm trầm nói: “Ông cho rằng mấy người ông dẫn đến dùng được sao? Biết thời biết thế thì cút qua một bên!”



“Cậu Trần đã cứu mạng tôi, tôi phải bảo vệ cậu ấy! Thưa cô Tạ, tôi biết hôm nay cô không giết người không được, nếu đã như vậy, chi bằng giết tôi đi!”



“Nếu cô cứ khăng khăng muốn giết cậu Trần, vậy thì hôm nay, cho dù Trương Thiên Dương tôi và nhà họ Tạ các cô cá chết lưới rách, tôi cũng phải đền đáp tính mạng cho cậu Trần!”



Trương Thiên Dương quát lên, giọng nói hào sảng.



Ông ta biết Trần Đức rất mạnh, thế nhưng vẫn rất lo lắng, dù sao ông ta vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến.



Còn thực lực của nhà họ Tạ, ông ta lại biết rất rõ, có Độc Nhãn Tiết và 13 tên võ giả ở đây, 300 người ông ta dẫn đến chưa chắc đủ đối phó.



Một khi đã dẫn người đến, ông ta không định sống sót rời khỏi nơi này.



Ông ta tin rằng, chỉ cần Trần Bát Hoang còn sống, thì cho dù ông ta có chết, hương khói nhà họ Trương cũng sẽ không đứt đoạn!



“Trương Thiên Dương, một cái mạng già của ông mà đủ à?”, Tạ Lan nghiến răng nghiến lợi, đã có người sơ cứu vết thương trên mặt cô ta, cô ta nhìn Trương Thiên Dương, mặt đầy oán độc.



“Vậy thêm tôi vào thì sao?”



Bông nhiên một giọng nói khác vang lên, là của một người phụ nữ, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, mọi người thấy một cô gái bước xuống khỏi chiếc Porche, khoan thai bước về phía này.



Cô mặc âu phục, khuôn mặt băng giá, đôi chân thon dài thẳng tắp, luôn luôn thu hút ánh mắt của người khác.



Tống Ngữ Yên!



Cô đi một mình, nhưng trước một đám đông như vậy vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay căng thẳng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, thản nhiên.



“Chân Dài!”



“Dao Dao, cậu sao rồi?”



Tống Ngữ Yên chào Lâm Dao, hai hoa khôi trường học đứng sóng vai bên nhau.



“Không biết thêm cái mạng Ân Thập Nương này nữa đã đủ chưa nhỉ?”



Lại bất thình lình…



Phía ngoài vang lên tiếng thắng xe khét lẹt.



Một chiếc Land Rover cùng với hơn chục chiếc xe khác vây quanh, một người phụ nữ phong thái mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt vô số đàn ông ung dung bước xuống chiếc Land Rover.



Bước xuống theo cô cũng phải hơn mười người, phía sau xe còn hơn ba bốn trăm người, những người này thoạt nhìn rất tầm thường, ăn mặc mỗi người mỗi kiểu, nhìn giống như dân lưu manh đường phố vậy.



Cô gái đi đầu chính là Ân Thập Nương, Tiêu Mạn Y!



Bên cạnh cô chính là Phì Tứ, cùng vài thủ hạ đắc lực do chính các cô lựa chọn, đề bạt.



Cô dẫn theo nhiều người như vậy, khiến cho cả một quảng trường rộng lớn lập tức bị vây chật cứng.



Người của Tiêu Mạn Y không thích nói chuyện quy củ như Trương Thiên Dương, mặc xác cái quái gì doanh nhân tinh anh, máu mặt, hết thảy đều bị xô ra một bên nhường đường cho Tiêu Mạn Y bước vào.



Tiêu Mạn Y mặc đầm dài đen từ đầu đến chân, dáng vẻ mười phần là của một chị đại thế giới ngầm, ngôn hành cử chỉ thận trọng, cô liếc nhìn Trần Đức, không nói gì thêm, rồi lại quay đầu nhìn Tạ Lan.



“Ân Thập Nương!” .



“Ranh con này là ai vậy, mà ngay cả Ân Thập Nương, Trương Thiên Dương rồi cả Tống Ngữ Yên đều muốn bảo vệ nó?”



“Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Ân Thập Nương, ba vị nữ thần đấy, cô nào cũng đều là người trong mộng của đám đàn ông, thế quái nào Trần Bát Hoang đều được hưởng hết vậy?”



Có một cậu ấm nói nhỏ, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người ba cô gái.



Đây là ba người đẹp với ba phong cách hoang toàn khác nhau!



Tống Ngữ Yên là người đẹp chân dài, lạnh lùng băng giá.



Lâm Dao, nhan sắc khó ai bì, hoạt bát đáng yêu, vóc dáng yêu kiều, ngay cả phụ nữ nhìn cũng phải mê mẩn ao ước.



Còn Ân Thập Nương, nhan sắc tuy không bằng hai cô kia, nhưng cũng hơn hẳn 90% phụ nữ bình thường, hơn nữa trên người cô toát ra phong thái của nữ hoàng, cao sang quý phái, thứ khí chất trời cho ấy hoàn toàn bù đắp được sắc đẹp còn thiếu.



Ba cô gái cùng đứng với nhau, khung cảnh bất chợt sáng bừng lên.



“Ha ha ha… Được…rất được…”, Tạ Lan nhìn ba cô gái, trong lòng vừa ước ao vừa ganh ghét, song song đó là căm hận, cười nhưng trong lòng giận dữ, không khác gì phát rồ.



“Đông người thì giỏi lắm à? Độc Nhãn Tiết, xông lên bắt thằng chó chết đó! Để tôi xem con mẹ nó đứa nào dám cản, đứa nào dám ngăn!”



“Vâng!”



Độc Nhãn Tiết đáp lại, liếc mắt nhìn mấy trăm người chung quanh, cười gằn, tiện tay chỉ vào hai người: “Mày, mày, đi dọn cỏ chỗ này cho tao, tống cổ bọn vệ sĩ này hết đi, đứa nào không phục, giết đứa đó!”



“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK