Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nên có thể thấy được linh khí quý báu và hiếm thấy đến mức nào.



Tuy là linh khí hạ phẩm, cũng đã là báu vật trong báu vật rồi!



Mà thanh đoản kiếm sáng chói như gương dài 3cm trước mặt lại là linh khí thượng phẩm!



Nghĩ đến thực lực của Tà Vô Cương và tư chất võ học cực cao của mình, Trần Đức không khỏi cho ra một kết luận, e rằng... bố mẹ anh cũng là võ giả! Hơn nữa, còn rất mạnh!



Không thì, sẽ chẳng có được một thanh đoản kiếm như thế!



"Thanh đoản kiếm này bén thật, để nhiều năm vậy cũng không rỉ sắt", Trương Ngọc Tiên cảm thán: "Chắc chắn là bảo bối rồi, cả miếng tã lót này nữa, cũng rất tốt. Trần Đức à... lai lịch của con chắc chắn không tầm thường đâu".



"Đa số những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi trong cơ sở cô nhi viện kia đều bị một chút khuyết tật, hoặc là phụ huynh không có khả năng nuôi nấng. Còn con, là đứa đặc biệt nhất, là đứa trẻ duy nhất mà bố mẹ rất giàu".



"Chú Hà của con nói, hai thứ này thứ nào cũng rất có giá trị. Gia đình có tiền như vậy lại vứt bỏ con mình thì chắc chắn có lý do của họ. Ông ấy vốn định chờ con lớn lên, có khả năng rồi sẽ nói cho con biết sự thật".



"Ai ngờ, năm con 13 tuổi lại bỗng dưng mất tích", Trương Ngọc Tiên thở dài: "Chỉ tiếc, chú Hà của con không thể nhìn thấy con của bây giờ".



Trần Đức im lặng, anh mở miếng tã lót nho nhỏ kia ra, bên trong có ba từ Trần Bát Hoang!



Mỗi một nét đều được dùng kim thêu từng mũi một, trong tã không có hoa văn gì, chỉ có ba từ kia.



"Ba từ kia hẳn là tên con, chú Hà và viện trưởng cô nhi viện đều nói nếu đã đến một nơi ở mới thì nên đổi cái tên. Vì vậy, họ đã cùng nhau đặt cho con cái tên khác là Trần Đức, còn Bát Hoang là tự. Nói là hy vọng con có thể sống thật tốt và có một cuộc sống hoàn toàn mới", Trương Ngọc Tiên chậm rãi kể, trong đầu nhớ lại những kỷ niệm đã qua.



"Hồi nhỏ, chú Hà nói với con là người nổi tiếng thời xưa có tự, tên và tự thường liên hệ với nhau. Chú ấy cứ hỏi con là có muốn biết tại sao chỉ mình con là chẳng có chút liên quan nào không", Trần Đức vuốt tã, thở dài:



"Mỗi lần con hỏi, chú ấy đều nói chờ con lớn lên sẽ nói cho con biết. Giờ con đã trưởng thành, nhưng chú ấy lại không còn nữa".



"Trần Đức, đừng buồn, sinh lão bệnh tử, ai cũng phải trải qua thôi. Chẳng phải Dì Trương của con cũng sẽ có một ngày già đi và chết đi sao?", dì Trương lau nước mắt, Trần Đức chưa khuyên bà ấy mà bà ấy đã khuyên ngược lại anh rồi.



"Dì Trương, cảm ơn dì".



Trần Đức giấu đoản kiếm vào trong tay áo, rồi nổi lên một ngọn lửa, đốt cháy miếng tã kia ngay tại chỗ.



"Bát Hoang, con đốt nó làm gì?"



"Đối với con, nó đã không còn tác dụng nữa. Nếu vô dụng thì để lại làm gì?", Trần Đức cười. Chuyến đi này của anh là rất chính xác, ít nhất biết bố mẹ mình là loại người nào, đã thế còn có thêm một kiện bảo vật.



Chờ tã lót hóa thành tro, Trần Đức mới nói: "Dì Trương, chúng ta đi về thôi. Một lát nữa, con sẽ bảo những người ở dưới lầu nâng đồ về cho dì".



...



10 phút sau, một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện, đường đường là ông trùm xã hội đen như Long Tiếu Hổ lại tự mình làm cu li, dẫn theo đám đàn em nâng mấy món đồ ở ngoài của Trương Ngọc Tiên vào nhà.



Hà Đồn, Miêu Tiểu Thanh, Trương Ngọc Tiên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mấy độ muốn nói lại thôi.



Chỉ mình Trần Đức là từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh.



Nửa tiếng sau, Long Tiếu Hổ mồ hôi đầm đìa đi đến trước mặt Trần Đức, dè dặt nói: "Cậu Hoang, tôi đã chuyển đồ xong rồi. Cậu coi nên xử lý người phụ nữ kia thế nào?"



Người phụ nữ hắn ta nói đương nhiên là Thang Yến.



Trần Đức không đáp, anh vẫn chưa dám làm gì Thang Yến.



"Tôi chỉ muốn một kết quả là cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bạn tôi", Trần Đức hờ hững nói: "Còn chuyện xử lý thế nào thì đó là chuyện của anh!"



"Vâng, vâng, cậu Hoang, cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý tốt!", khi đối mặt với Trần Bát Hoang, trong lòng Long Tiếu Hổ luôn có một áp lực lớn như núi, gần như không thở nổi.



Hắn ta run rẩy, dè dặt hỏi: "Cậu Hoang, vậy... chúng tôi có thể, đi chưa?"



"Cút đi".



Trần Đức xua tay, Long Tiếu Hổ như trút được gánh nặng, chữ cút kia như âm thanh của đất mẹ vậy. Hắn ta vội vẫy tay, dẫn theo Thang Yến đi.



Long Tiếu Hổ quyết tâm sau khi trở về nhất định phải dạy cho Thang Yến một bài học nhớ đời!



Mọi chuyện hôm nay đều tại con đàn bà chết tiệt này hết!



Nếu không tại cô ta thì sao hắn ta lại gặp phải Trần Bát Hoang?



Sao có thể làm cu li?



Sao có thể mất mặt như vậy?



Mẹ nó!



Long Tiếu Hổ càng nghĩ càng giận, sau khi đi xuống lầu, thoát khỏi tầm mắt của Trần Đức bèn không nhịn được tát một phát lên mặt Thang Yến.



"Ô...ô, ô..."



Thang Yến bị bịt miệng lại nên không nói nên lời, hoàn toàn không còn cái dáng vẻ độc ác như mấy mụ đàn bà đanh đá, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.



...



Sau khi đuổi đám Long Tiếu Hổ đi, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh cũng không có đi, mà là mua một ít đồ ăn về, tự mình xuống bếp làm một bữa tối phong phú, uống mấy ly với Hà Đồn.



Mấy năm nay, Hà Đồn đã chịu rất nhiều cực khổ, vài ly rượu xuống bụng xong bèn kể hết ra. Đường đường là đấng mày râu mà lại khóc nức nở, lớn tiếng nói xin lỗi mẹ, xin lỗi bố.



Mãi đến tận hơn 10 giờ tối, Trần Đức với Miêu Tiểu Thanh mới rời đi. Trên xe, Miêu Tiểu Thanh hết sức cảm khái nói: "Trần Đức, không ngờ cậu chẳng những lợi hại, mà còn là một thần y".



"Đương nhiên rồi", Trần Đức cũng không khiêm tốn: "Sau này, nếu cậu bị bệnh gì thì có thể tìm tôi. Tôi sẽ chữa cho".



Miêu Tiểu Thanh giả bộ tức giận, cười mắng: "Tên khốn nhà cậu, chỉ chờ chị đây bị bệnh thôi có phải không?"



"..."



Về nhà, Trần Đức vừa đi đến cửa thì bỗng ngẩn ra.



Trước cửa nhà anh có một người phụ nữ đang nằm!



Cô ta mặc đồ bộ đội, dáng người thon dài, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.



Sắc mặt cô ta tái nhợt, yếu ớt nằm trên mặt đất, bả vai đang đổ máu.



Trông miệng vết thương thì chắc là bị dao đâm, máu tươi không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ một mảng lớn trước ngực.



"Tưởng Sơ Linh?"



Trần Đức thấy người phụ nữ kia thì nhíu mày: "Cô bị sao vậy, tới chỗ tôi làm gì?"



"Trần Bát Hoang...", Tưởng Sơ Linh nhìn thấy Trần Bát Hoang, yếu ớt hô một tiếng rồi ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK