Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh của tôi… đã xảy ra chuyện!”, hơi thở của Kỳ Hồng có hơi gấp. Cô ta đến thành phố Tần bằng máy bay tư nhân, vừa xuống phi cơ đã điên cuồng chạy đến đây, gần như không kịp thở: “Không có thời gian giải thích đâu, mau lên xe, xe của tôi đang ở bên ngoài biệt thự. Tôi lập tức đưa các người đi”.



“Rời đi có hơi khó!”, Trần Đức rót cho mình một ly rượu, đưa đến bên miệng, vẻ mặt anh thoáng trở nên nghiêm túc: “Đã có người tìm đến cửa!”



Cùng lúc đó, bên ngoài trang viên đột nhiên vang lên một loạt tiếng nổ.



Cửa sắt bị phá hỏng, một chiếc xe màu đen sang trọng ngông nghênh xông vào trang viên. Nó hệt như dã thú, tùy tiện chà đạp cây cỏ trên mặt đất.



Trên bầu trời có một chiếc phi cơ đang bay vòng quanh.



Cửa phi cơ mở ra, Kỳ Sơn từ trong khoang nhảy xuống.



Ầm!



Một tiếng nổ vang lên, Kỳ Sơn đã rơi xuống đất, nơi hắn giẫm xuống xuất hiện một cái hố sâu.



Kế đó, từ trên chiếc xe màu đen kia có hai ông lão bước xuống.



Khí thế của hai người này rất mạnh, bọn họ đi đến bên cạnh Kỳ Sơn, cung kính khom người: “Chào mừng cậu chủ, chúng tôi được phái đến hỗ trợ cậu!”



“Ừm!”



Kỳ Sơn lạnh lùng gật đầu: “Các người chắc chắn đây là nhà của Trần Bát Hoang?”



“Chắc chắn!”



“Được, trước hết cho nổ tung căn nhà này cho tôi”, Kỳ Sơn nói một cách lạnh lùng và thô bạo.



“Việc này…”, khóe miệng hai ông lão giật giật, Kỳ Sơn này cũng quá độc ác. Bất động sản ở đây có giá trị hơn trăm triệu, nếu cho nổ, chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của chính phủ Hoa Hạ.



Tuy nhà họ Kỳ lớn mạnh, nhưng so với chính phủ thì… vẫn còn kém rất xa.



“Hai lão già vô dụng kia, vậy mà cũng không dám làm, lại còn nói đến giúp tôi. Kỳ Sơn này cần đám phế vật như các người à? Cút!”, Kỳ Sơn quát tướng lên.



Hai ông lão kia không dám hó hé một câu, nhưng cũng không dám rời đi, mà im lặng lui sang một bên.



“Đồ vô dụng!”, Kỳ Sơn lại mắng một câu.



Trong sảnh biệt thự, nghe thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt Kỳ Hồng lập tức thay đổi, thoạt nhìn trông cực kỳ khó coi: “Kỳ Sơn đã đến, nơi này còn lối ra nào khác không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp”.



“Kỳ Sơn là ai?”, Trương Thiên Dương hỏi.



“Kỳ Sơn là một cao thủ của nhà họ Kỳ, hắn đến là để giết Trần Bát Hoang đấy!”, Kỳ Hồng hấp tấp nói: “Hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn không có kết cục tốt!”



Kỳ Hồng vô cùng bối rối, cô ta lo sợ bị Kỳ Sơn phát hiện. Tên kia chỉ biết đến võ thuật, không hề có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, một khi bị hắn bắt được, hậu quả khôn lường.



Trần Đức vẫn thản nhiên như cũ: “Lão Trương, chờ tôi quay lại uống tiếp!”



Kế đó, anh nhấc chân đi ra ngoài.



“Trần Bát Hoang, anh chờ một chút!”, Kỳ Hồng ngăn anh lại: “Anh cứ thế đi ra ngoài à? Muốn chết hả? Anh không phải đối thủ của Kỳ Sơn, hắn là người mạnh nhất nhà họ Kỳ chúng tôi. Anh tôi muốn tôi đưa anh chạy trốn, chứ không phải để anh thể hiện”.



“Hồng Y!”, Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Hồng Y.



“Vâng!”



Hồng Y vội nắm lấy tay Kỳ Hồng, kéo cô ta ra, sau đó ẩn mình, cùng Trần Đức đi ra ngoài.



“Không biết tốt xấu, muốn chết thì chết đi, hừ, tiếc cho anh trai tôi, sao lại quen biết loại người như anh chứ!”, sắc mặt Kỳ Hồng thay đổi, cô ta vốn là người của nhà họ Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã khi nào bị đối xử như thế chứ? Kỳ Hồng cắn chặt răng, ngồi phịch xuống ghế sofa.



Bên ngoài biệt thự, Kỳ Sơn không vội xông vào mà lấy ra một cái máy tính bảng, gọi một cuộc gọi video.



Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, Kỳ Thương Long xuất hiện trên màn hình.



“Ông nội, cháu đã đến nhà Trần Bát Hoang”, Kỳ Sơn đứng ở lối vào trang viên, xoay camera 360 độ: “Nơi này chính là nhà của hắn, tên phế vật Kỳ Hàn kia đâu?”



“Lôi nó lên đây!”



Kỳ Thương Long quay sang nói với ai đó, vừa dứt lời, đã có người lôi Kỳ Hàn đến trước camera. Trên người hắn lại có thêm vết thương, ngay cả mặt cũng có một vết cắt thật sâu.



“Tốt lắm!”



Kỳ Sơn vô cùng hống hách và ngang ngược, hơn nữa hắn cũng rất khát máu: “Ông nội, đợi lát nữa vào đó, cháu sẽ lấy đầu Trần Bát Hoang cho ông!”



“Tốt, rất tốt!”



Kỳ Thương Long gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Ông ta còn đạp Kỳ Hàn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, mặt mũi của nhà họ Kỳ phải nhờ anh mày thay mày tìm về đấy. Mày nhìn cho kỹ đi, xem người mà mày bảo vệ có bao nhiêu rác rưởi”.



Kỳ Hàn trầm mặc không đáp, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.



“Ha ha…”



Kỳ Sơn cười lạnh, duỗi tay đưa máy tính bảng cho một ông lão: “Cầm lấy nó, nhắm ngay tôi, không được bỏ sót bất kỳ cảnh nào, hiểu không? Nếu không, tôi chém đứt tay ông!”



“Được, được, cậu Kỳ, cậu cứ yên tâm!”, ông lão kia khúm núm nhận lấy máy tính bảng, cẩn thận từng li từng tí cứ như nó là một món bảo vật vô giá.



Kế đó, Kỳ Sơn nhấc chân, bước từng bước trong trang viên biệt thự rộng lớn với phong thái vô cùng tự tin.



“Vù!”



Hắn vừa đi đến cửa biệt thự thì đột nhiên một cơn gió mạnh vụt qua.



Kỳ Sơn còn chưa kịp phản ứng thì một cái tay đã bóp chặt lấy cổ hắn.



Kế đó, trong mắt hắn phản chiếu hình bóng một người.



Mặt như được điêu khắc ra, đôi con ngươi sâu không thấy đáy.



“Trần… Trần Bát Hoang?”, Kỳ Sơn kinh hãi, nhanh chóng nhận ra người trước mặt.



“Đúng, là tao!”, Trần Đức bóp chặt cổ hắn, từ từ nhấc hắn lên, ánh mắt anh tựa như diều hâu, nhìn chòng chọc vào Kỳ Sơn: “Mẹ kiếp… ai cho mày chạy đến chỗ tao ra vẻ hả?”



“Là ai hả?”



Đi cùng với lời nói ngang ngược, hung ác là sát ý nồng nặc hòa cùng mùi rượu quanh quẩn trong không khí.



Chỉ một câu ngắn gọn đã khiến người nghe biến sắc!



Trần Bát Hoang dùng một tay nhấc Kỳ Sơn lên.



Cứ như thứ anh nhấc lên không phải người, càng không phải một võ giả, mà chỉ là một con cún con.



Năm ngón tay khảm sâu vào da thịt Kỳ Sơn lại không hề có cảm giác mệt mỏi hay nặng nề gì cả.



Trong sảnh, Kỳ Hồng bụm miệng, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn những gì đang diễn ra bên ngoài biệt thự. Phút chốc, cô ta rơi vào trạng thái ngây dại.



Cảnh tượng trước mắt cứ như đột ngột trúng vé số, đúng, chính là như vậy, một việc không thể tưởng tượng nổi, khiến lòng người rung động.



Hồng Y ẩn mình trong không khí khẽ mím đôi môi đỏ mọng.



Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy hoảng sợ, không thua kém bất kỳ ai.



Nửa tháng trước, Trần Bát Hoang còn tránh không được một kiếm của cô ta, vậy mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, dường như…



Người đàn ông này đã mạnh hơn cô ta.



“Rốt cuộc là thứ yêu nghiệt gì…”, Hồng Y lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK