Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn từ đó vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường lập tức chấn động.



Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, họ đã nhận được tin sẽ có một bức tranh cổ vô giá được thêm vào!



Bức tranh cổ này là tác phẩm cuối cùng của danh họa Đường Dần được lấy ra bán đấu giá trên thế giới!



Giá trị của nó là không thể đong đếm được!



Nhiều ông lớn lớn tuổi tận tám chín mươi tuổi nhận được thiệp mời của buổi đấu giá, nhưng vì vấn đề sức khỏe nên không muốn tham gia cũng vì nó mà đến.



Có thể nói, tuy bức tranh ấy không phải vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá, nhưng cũng chẳng kém cạnh gì!



Nhiều nhân vật lớn vẫn không ra giá là vì đợi nó xuất hiện!



Hai chuyên gia đồ cổ là Thạch Vân Sinh và Chu Quý Long cũng lộ ra ánh mắt phấn khích. Họ rất mong đợi cuối cùng bức tranh này sẽ có giá bao nhiêu.



Trong sự mong đợi của mọi người, nhân viên công tác cẩn thận nâng bức Thanh Hà Thượng Đồ được bỏ trong tủ kính lên. Cùng lúc đó, trên màn hình cũng xuất hiện lên các bức quay chụp về các chi tiết, hoa văn một cách tỉ mỉ.



Hình ảnh trông rất sống động, khéo léo điêu luyện, mỗi một chi tiết, hoa văn đều giống như đúc, tráng lệ khiến người ta cảm thán không thôi.



"Tiểu Thanh sẽ không giải thích nhiều về nét vẽ của danh họa Đường Dần nữa vì mọi người ở đây cũng biết rõ giá trị của nó rồi. Có thể nói, bức Thanh Hà Thượng Đồ này là bức cuối cùng được lấy ra để bán đấu giá trên thế giới, nên chắc trong lòng mọi người đều đã có một mức giá xứng đáng".



Miêu Tiểu Thanh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mức giá khởi điểm rất rất thấp, 8 triệu tệ và mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 triệu".



"Cuộc đấu giá Thanh Hà Thượng Đồ của Đường Dần chính thức bắt đầu!"



Thanh Hà Thượng Đồ vừa xuất hiện, Trần Đức đang có chút mệt mỏi lập tức phấn chấn.



Nói sao nhỉ, bức tranh này do mình mang đến nên anh cũng hơi tò mò về giá trị của nó.



Miêu Tiểu Thanh vừa nói xong, hội trường lập tức có người giơ thẻ.



"10 triệu tệ!"



"20 triệu tệ!"



"30 triệu tệ!"



"..."



Tuy quy định mỗi lần nâng giá không được thấp hơn 1 triệu, nhưng tốc độ tăng giá trong hội trường lại bỏ xa con số ấy, hoàn toàn nhảy lên bằng cấp số 0. Chưa đến 1 phút, giá của nó đã vượt qua bình rượu trăm năm, đạt tới 89 triệu tệ!



Mà giá còn không ngừng tăng lên.



Những ông lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Tần đều biết rõ giá trị của Thanh Hà Thượng Đồ. Trước đó, bức "Ngắm thác ở núi Lư" của Đường Dần đã có giá 3,6 tỷ.



Mà Thanh Hà Thượng Đồ chỉ ngắn hơn nó 33cm!



Tuy ngắn hơn 33cm, nhưng nét tinh tế của hoa văn bên trên cùng mức độ hoàn mỹ, nguyên vẹn của nó lại vượt xa bức "Ngắm thác ở núi Lư".



Thế nên, ai cũng hiểu được giá trị của nó!



Trong hội trường trông thì có vẻ chỉ có những ông lớn trong thành phố Tần, nhưng thực ra đã có một số người liên lạc với các tỷ phú trên thế giới để chào hàng bức tranh này, sau đó ra giá thay họ.



"100 triệu tệ!"



Cuối cùng, Thạch Vân Sinh cũng ra tay, phá hủy mức giá thấp chục triệu, nâng giá lên 100 triệu.



Cái giá này vừa xuất hiện, cả thính phòng lẫn đám phóng viên đều sợ ngây người!



Trời ơi!



100 triệu tệ!



Mà nó còn chỉ là một bức tranh thôi!



Bọn họ thật sự không thể tin nổi một bức tranh cổ lại có thể có được mức giá ấy.



Song, đây chỉ là vừa mới bắt đầu.



Mức giá 100 triệu ấy cũng không thể ngăn được mọi người. Kế tiếp, đã có người ra 150 triệu, 200 triệu, 300 triệu, 400 triệu...



Mức giá tăng lên liên tục khiến người ta như muốn chết lặng, cứ thấy họ không phải đang bỏ tiền thật ra mà chỉ là những đồng tiền trong trò chơi.



Bấy giờ, Thạch Vân Sinh lại ra tay tiếp, nâng mức giá lên 1 tỷ.



"1,5 tỷ".



Thạch Vân Sinh vừa nói xong, một gã đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi bỗng giơ thẻ lên, nâng giá lên 500 triệu.



"Đù, ông ta là ai vậy!"



"Ác ghê!"



"Nâng hẳn lên 500 triệu, trâu bò thật!"



Mọi người nhìn về phía người ra giá, vốn tưởng rằng là ông lớn nào đó, ai ngờ lại là một gương mặt xa lạ chưa từng nghe nói tới.



Có điều, nhiều người lại nhận ra người bên cạnh ông ta là gia chủ nhà họ Hồ - Hồ Thái Minh.



"Xem ra là đi cùng với Hồ Thái Minh", có người thấy ông ta nói chuyện với gia chủ nhà họ Hồ bèn nghĩ vậy.



"Ông ta cũng có hứng thú với Thanh Hà Thượng Đồ ư?", đương nhiên Trần Đức cũng thấy tên võ giả kia ra giá, anh cũng không im hơi lặng tiếng nữa, trực tiếp giơ thẻ lên.



"2 tỷ!"



Xì xào!



2 tỷ vừa ra, hội trường lập tức ồ lên.



Lại nâng hẳn lên 500 triệu! Cũng điên cuồng ghê!



Phải biết rằng, đây không phải là 5 tệ hay 50 ngàn tệ, mà là 500 triệu tệ đó!



Có lẽ mười đời của một người bình thường cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nữa là!



Đặc biệt là khi mọi người thấy người ra giá là một chàng trai trẻ thì lại kinh ngạc không thôi, nghĩ bụng chắc lại là cậu ấm của gia tộc nào đó rồi.



"Tên kia... giàu vậy ư?", Lục Tầm Dạ ở phía sau thính phòng kinh ngạc đến ngây người.



2 tỷ!



Ai có thể nghĩ tới một tên vệ sĩ cũng dám ra 2 tỷ?



"Mộng Mộng, có thể... giới thiệu anh ta với tớ không?", Nhan Tiểu Sa để sát vào Diêm Mộng nhỏ giọng nói.



"Tớ cũng muốn làm quen đàng hoàng lại với anh ta lần nữa", Trần Ngọc Đình cũng nói.



"Đúng vậy, Diêm Mộng, cậu hại chúng tớ thảm lắm luôn, còn nói anh ta là vệ sĩ gì đó, này mà giống vệ sĩ ư?", Lục Tầm Dạ oán giận nói: "Chuyện này đều tại cậu hết".



"Tớ..."



Diêm Mộng đang vẽ trên cuốn nhật ký thì nghe thấy lời cầu xin của hai người bạn thân và tiếng oán giận của Lục Tầm Dạ, tâm trạng lập tức trở nên càng phức tạp. Cô ta định nói gì đó, cuối cùng lại thôi, im lặng cầm bút vẽ chú hề.



Đám người của đại học kinh doanh cũng cảm thán không thôi, giờ Trần Bát Hoang đã thật sự thoát khỏi tầng lớp của họ, cùng ngồi cùng ăn với bậc cha chú của mình.



Mọi thứ giống như đang mơ, khiến người ta không tài nào tin nổi, song lại phải tin.



Tô An Khê nghiến răng nghiến lợi, thấy Trần Đức sống tốt, cô ả lại càng khó chịu, đợi mình gạ gẫm được người đàn ông kia thì chắc chắn sẽ trả thù: "Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ khiến anh quỳ xuống, phe phẩy cái đuôi giống một con chó, cầu xin tôi tha thứ cho mình!"



"2,5 tỷ!"



Người đàn ông trung niên kia không hề để cho người khác có cơ hội ra giá, Trần Đức vừa nói xong, ông ta đã giơ thẻ lên, chế giễu: "Người trẻ tuổi thì phải khiêm tốn thút, đừng phá của quá. Hơn 2 tỷ rồi, phải suy nghĩ mình có lấy ra được không đã nhé".



"3 tỷ".



Trần Đức không đáp, lại nhàn nhạt giơ thẻ lên, trực tiếp tăng thêm 500 triệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK