Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy cho cùng là bởi Kỳ Sơn không ưa hắn nên muốn làm nhục hắn thôi.



Dù gì đi nữa thì Kỳ Sơn cũng là người mạnh nhất nhà họ Kỳ, không một ai dám phản bác hắn, càng không dám chọc giận hắn.



Lúc Trần Bát Hoang hỏi hắn, cũng vì người trước quá mạnh nên hắn không nói ra. Bằng không, rất có thể cả hai sẽ đụng độ, một khi điều đó xảy ra, Trần Bát Hoang ắt lành ít dữ nhiều.



“Bác năm, xin bác tránh ra”, Kỳ Sơn bước lên một bước, trong tay hắn là một thanh kiếm màu xanh. Kiếm dài ba thước, lóe lên tia sáng âm u và lạnh lẽo.



“Kỳ Hàn!”, Kỳ Ngọc Thư sầm mặt, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi: “Mau quỳ xuống, nếu không phải chịu tội đấy!”



Ông ta không muốn con trai mình chịu khổ.



Thế nhưng có Kỳ Thương Long ở đây, ông ta cũng không có cách nào khác.



“Không quỳ!”, Kỳ Hàn lạnh lùng đáp, thể hiện thái độ bất khuất. Hắn đứng thẳng tắp tựa như một gốc tùng.



“Có chí khí!”



Kỳ Sơn nhếch mép cười, hắn không chút kiêng nể Kỳ Ngọc Thư, vung tay chém xuống, lưỡi kiếm cắt qua bàn chân Kỳ Hàn tựa như cắt một khối đậu hủ, phút chốc, da thịt rách ra.



Tốc độ của hắn quá nhanh, cả quá trình chỉ trong một nhịp thở nên mọi người không phản ứng kịp.



Phút chốc, máu tươi tuôn ra như suối.



Bắp chân Kỳ Hàn mềm nhũn, hắn rút trọng kiếm ra chống đỡ cơ thể. Mặc cho máu tươi không ngừng tuôn ra, hắn vẫn nhất quyết không quỳ.



Hắn quang minh lỗi lạc, chưa từng làm sai điều gì, hà cớ gì phải quỳ?



“Tiếp!”



Kỳ Sơn rất thích những kẻ cứng đầu như vậy, khiến cho một kẻ kiên cường phải quyền xuống khiến hắn có cảm giác cực kỳ thoải mái, đặc biệt, đó còn là Kỳ Hàn. Hắn vẫn luôn chán ghét Kỳ Hàn, một khi có cơ hội quang minh chính đại xử lý tên này thì hắn quyết không nương tay.



Kiếm quang màu xanh lóe lên, sáng chói như ánh mặt trời. Lại một kiếm nữa cắt ngang cái chân còn lại của Kỳ Hàn.



“Xoẹt!”



Một kiếm hàn còn ác hơn gấp mười lần so với nhát kiếm trước đó, lúc này, bắp chân Kỳ Hàn rách toạc ra, gần như thấy được xương bên trong.



“A!”



Một người cương nghị như Kỳ Hàn cũng chịu không được nỗi thống khổ này, rốt cuộc, hắn cũng gắng gượng không nổi mà quỳ sụp xuống, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất.



Kỳ Ngọc Thư cùng mẹ của Kỳ Hàn tái mặt, mẹ hắn suýt khóc lên.



Sắc mặt những người còn lại cũng có chút khó coi, hành động này quá mức tàn nhẫn.



Kỳ Thương Long vẫn thản nhiên như cũ, cứ như đó không phải cháu trai của ông ta. Thành Kỳ Võ cũng không chớp mắt lấy một cái, còn Kỳ Sơn thì ngày càng phấn khích, hắn nói với vẻ khoái trá: “Còn tưởng mày cứng cỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế, ha ha…”



Hai chân Kỳ Hàn vô cùng đau nhức, thế nhưng hắn vẫn cắn răng không nói một lời.



Đối với Kỳ Thương Long và Kỳ Sơn, hắn đã sớm tuyệt vọng.



Vì một người ngoài mà bọn họ đối xử với hắn như thế, vốn dĩ, hắn còn định lén lút giải thích, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không cần nữa.



“Kỳ Hàn, mày làm nhục danh dự nhà họ Kỳ, giết người của nhà họ Thành, phế hai cái đùi của mày đã là nương tay. Từ hôm nay trở đi, mày không còn là người nhà họ Kỳ nữa, tao sẽ thu lại tất cả tài nguyên mà gia tộc đã ban cho mày”.



“Bố…”



“Im miệng!”, Kỳ Ngọc Thư muốn nói gì đó nhưng đã bị Kỳ Thương Long ngắt lời: “Tao còn chưa nói đến mày, là do mày không biết dạy con đấy. Nếu mày có gan nói thêm một chữ nào nữa thì kết cục cũng sẽ như nó”.



Kỳ Ngọc Thư sầm mặt, trông có vẻ rất uất ức, khó chịu, ông ta siết chặt nắm đấm, cả người bất giác run lên.



Con của ông ta bị làm nhục, vậy mà ông ta lại không có cách nào.



Hiện tại, quả thật ông ta không dám lên tiếng.



Dù gì đi nữa, chỉ khi ông ta vẫn còn ở lại nhà họ Kỳ thì mới có khả năng giúp đỡ Kỳ Hàn. Trái lại, nếu ông ta mất đi tất cả thì xem như Kỳ Hàn cũng tiêu đời.



Kỳ Thương Long quay sang Thành Kỳ Võ: “Cậu Thành, Kỳ Hàn đã bị xử lý, cậu có hài lòng không?”



“Cũng tạm được!”



Thành Kỳ Võ mở mắt, nhưng gã cũng không thèm liếc nhìn Kỳ Hàn mà đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tuy nhiên, cứ cho qua như vậy thì đâu có được, trong vòng một ngày, tôi muốn thấy đầu Trần Bát Hoang. Nếu không thấy đầu hắn, Kỳ Thương Long, tôi sẽ lấy đầu ông, thuận tiện chém luôn cả đầu đứa cháu Kỳ Sơn của ông. Nhớ lấy!”



Thành Kỳ Võ vô cũng hống hách, ngông cuồng, lời của gã hệt như một tảng đá nện thẳng vào lòng người nhà họ Kỳ.



Nếu là ai khác dám tỏ thái độ ngông cuồng, kiêu ngạo ở nhà họ Kỳ thì chắc có lẽ đã sớm bị đánh chết.



Thế nhưng người này lại là Thành Kỳ Võ.



Thành Kỳ Võ của nhà họ Thành!



Thực lực của gã không chỉ mạnh hơn Kỳ Sơn, mà hơn thế nữa, nhà họ Thành xếp thứ 23 trong 36 gia tộc Địa Sát, trong khi nhà họ Kỳ lại đứng thứ 33.



Chênh lệch mười hạng, khác biệt một lạch trời.



Nói không ngoa, chẳng cần những người khác của nhà họ Thành ra tay, chỉ một mình Thành Kỳ Võ cũng có thể diệt được nhà họ Kỳ.



Đúng vậy, khoảng cách giữa mười thứ hạng rất lớn và cũng rất đáng sợ.



Thành Kỳ Võ đút hai tay trong túi quần, nghênh ngang bước đi, thái độ của gã cực kỳ ngông cuồng, cứ như đây là nhà của gã vậy. Lúc đi ngang qua Kỳ Hàn, gã còn hung hăng đạp hắn một cú, khiến hắn bay ngược ra sau, đâm thẳng vào một cái ghế.



“Anh Võ, anh cứ yên tâm!”, Kỳ Sơn hấp tấp nói: “Tôi sẽ đích thân đi một chuyến đến thành phố Tần, mang đầu Trần Bát Hoang về gặp anh”.



“Cẩn thận lời nói của mày, người như mày mà cũng xứng xưng anh em với tao à?”, Thành Kỳ Võ bước lên một chiếc Bentley màu đen, cứ thế lái đi trong trang viên yên tĩnh của nhà họ Kỳ.



Theo như gia quy của nhà họ Kỳ, không ai được phép lái xe trong nhà cổ.



Thế nhưng quy tắc này lại chẳng là cái lông gì trong mắt kẻ mạnh.



Bentley nghênh ngang rời đi, không ai dám nói một chữ, cũng chẳng ai dám cản đường.



“Mẹ kiếp, tất cả là do mày, vì mày mà thể diện của nhà họ Kỳ đã mất hết rồi!”, thấy thái độ hung hăng ngang ngược của Thành Kỳ Võ, Kỳ Sơn giận nhưng không dám nói. Hắn không dám phát tác với gã, nên trút hết lên người Kỳ Hàn.



Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần kinh Kỳ Ngọc Thư căng cứng, hốc mắt đỏ bừng, ông ta hận bản thân bất lực, nếu như thiên phú của ông ta cao hơn một chút, thực lực mạnh hơn một chút thì con ông ta đã không bị người làm nhục. .



Ông ta rất muốn ra tay ngăn cản Kỳ Sơn, thế nhưng Kỳ Thương Long đã lên tiếng, ông ta thật sự không dám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK