Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể là Vân Huyền Thương Không hay những cường giả còn lại của nhà họ Vân, hay người nhà họ Lâm, tất cả đều sợ hết hồn vía, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm.



“Uỳnh!”



Trần Đức đánh chết Vân Lam Hải, càng trở nên không kiêng dè gì nữa, liền đánh thẳng đến chỗ Vân Huyền Thương Không.



“Lên hết, giết nó!”, Vân Huyền Thương Không sầm mặt gằn giọng, sắc diện cực kỳ khó coi, Vân Lam Hải đã chết, đó lại còn là đệ tử ưng ý của ông ta!



Trần Bát Hoang đúng là… khiến ông ta đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác!



Một kẻ yêu nghiệt như vậy…



Phải giết!



Bằng không…



Về sau sẽ gây họa khôn lường!



Cùng lúc đó…



Mười mấy người của nhà họ Vân cùng lúc xông lên, già nhất sáu bảy chục tuổi, trẻ nhất cũng bốn năm chục, đây chính là những cường giả hàng đầu nhà họ Vân.



Người mạnh nhất đã bước vào cảnh giới Long Tượng sơ cấp, kẻ yếu nhất cũng phải Luyện Khí cao cấp, mạnh mẽ hơn cả mười chiếc xe tải hạng nặng.



Lấy Trần Đức làm trung tâm, trên dưới trái phải bốn phương tám hướng đều bị phong tỏa, vũ khí trong tay tuốt trần.



Không một ai lùi bước.



Tất cả đều dốc toàn lực.



Nhà họ Vân đã tổn thất quá nhiều.



Vân Lam Hải, Vân Trung Quân, một người chết, một người bị thương nặng, bọn họ không muốn phát sinh bất kỳ thương vong nào nữa.



“Rầm rầm rầm rầm!”



Trong đại sảnh, bàn trà nảy lên bần bật, đồ gỗ long ốc rớt đinh, chiếc TV cả trăm inches trên tường run rẩy vỡ vụn, thủy tinh bắn ra như bom nổ, người nhà họ Lâm không chịu nổi phải lùi xuống ba bước, sắc mặt tái mét.



Lâm Dao kinh hoàng, một câu cũng nói không nên lời, mặt mày nhợt nhạt, khuôn ngực phập phồng theo hơi thở mệt nhọc, sợ hãi.



“Ha ha ha!”



Mười mấy người cùng lúc xông lên, sát khí ngập trời, Trần Đức rút bi đông rượu ra, tu một hơi, sau đó cả người xoay tròn, thanh Long Ngâm trong ống tay áo rít lên, lóe ánh sáng xanh lạnh lẽo chói mắt.



Xẹt xẹt xẹt xẹt!



Ai nấy chỉ thấy ánh sáng như pháo hoa bắn ra tung tóe quanh người Trần Đức, từng đốm lửa nhỏ liên tục lóe lên xán lạn nhức mắt rồi rơi xuống, khiến cho đại sảnh sáng bừng lên, chói lòa mắt mọi người có mặt.



Thanh Long Ngâm trong tay Trần Đức không ngừng rít gào, xoáy tít, không thèm để bất cứ thứ gì vào mắt, cũng không có bất cứ thứ gì có thể kháng cự.



Cùng lúc đó.



Mười mấy món vũ khí của cả đám người nhất loạt bị chặn đứng, bất kể là kiếm, hay là đao, chỉ cần Long Ngâm xẹt qua, không có bất cứ thứ gì còn toàn vẹn!



Đồng thời, kiếm khí phóng ra ma sát với không khí nghe buốt óc, xẹt qua cổ họng cả bọn.



“Xoẹt!”



“Xoẹt!”



“Xoẹt!”



Một sợi chỉ đỏ đột nhiên lóe lên khi chạm vào yết hầu họ, một giây sau máu tươi phụt ra, 12 người vô thức bịt cổ họng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã gục xuống chết!



Mà trên thân Long Ngâm còn chưa kịp dính tí máu nào!



Quá nhanh!



Linh khí quẩn quanh, sát khí tùy ý, lấp lóe u quang!



Vây quanh Trần Đức chỉ còn lại nhị sư phụ của Tạ Phương Kiệt, Vân Trần Tùng cảnh giới Long Tượng sơ cấp, cùng với hai tên cao thủ Thông Mạch kỳ cao cấp, bọn họ tránh được chiêu trí mạng vừa rồi, ai nấy trong lòng choáng váng.



“Linh khí!”



Nhìn thấy thanh Long Ngâm trong tay Trần Đức, Vân Huyền Thương Không ngồi trên cao kinh ngạc ngây người, đó chắc chắn là linh khí, không những vậy, nó không phải là thứ linh khí tầm thường, phổ thông.



So với linh khí hạ phẩm trong tay ông ta thì càng ghê gớm, tàn bạo hơn nhiều!



“Được, ranh con, linh khí của mày sẽ về tay tao!”



“Rầm!”



Bên cạnh Vân Huyền Thương Không, một thanh kiếm dài hơn ba thước phóng vút ra khỏi vỏ, ông ta bắt lấy chuôi kiếm, động tác lưu loát linh động, kiếm khí tung hoành.



Trong phút chốc…



Kiếm khí loang loáng vun vút trong không khí, mấy người nhà họ Lâm đứng gần đó bị kiếm khí chém đứt cánh tay!



Nhanh!



Vân Huyền Thương Không thật sự là quá nhanh, cả người lẫn kiếm nhanh đến nỗi cái bóng cũng không thể bắt được, một chiêu kiếm đã khiến sóng cuộn trùng trùng, hơi nóng tỏa ra hừng hực.



Quả nhiên là cao thủ Long Tượng kỳ cao cấp!



Đúng là… đúng là quá đáng sợ, mạnh mẽ hơn gấp 10 lần Vân Trần Tùng chỉ mới ở Long Tượng kỳ sơ cấp, ông ta mà bổ kiếm tới, dù là đồng bọn cũng phải thối lui rất xa.



Kiếm khi bắn ra bốn phía, không gian rùng rùng chuyển động.



Sức mạnh cuồng bạo đáng sợ cuồn cuộn đè ép xuống.



“Thằng ranh kia, mày may mắn lắm đấy, trước khi chết có thể khiến Vân Huyền Thương Không tao đụng đến kiếm, dù có chết mày cũng có cái để tự hào!”



Trong tích tắc, Vân Huyền Thương Không đã lướt đến sát bên Trần Đức, ông ta không đánh chính diện, mà là từ sau lưng, nhắm ngay vào hai chân Trần Đức!



Không hề có ý tấn công điểm yếu hại của Trần Đức.



Cố ý!



Ông ta muốn Trần Đức chết, thế nhưng không muốn cứ thế mà chết, phải để anh tìm đến cái chết trong đau đớn, thống khổ cùng cực.



Có như vậy con ông ta sống khôn thác thiêng mới được ngậm cười!



Trong khoảnh khắc, Trần Đức chỉ cảm thấy như thể thần chết giáng lâm, lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được luồng áp lực lớn đến thế, trong lòng hưng phấn hẳn lên, anh lắc mình mà không cần suy nghĩ, cố gắng kéo giãn khoảng cách.



“Trốn? Vô ích!”



Vân Huyền Thương Không cười nhạt, chẳng biết thực lực ông ta cao hơn Trần Bát Hoang bao nhiêu, bất kể là tốc độ hay là sức mành, cơ bản đều không phải là thứ Trần Đức có thể chống chọi trực diện được!



Long Tượng kỳ!



Sức mạnh ngàn cân!



Một cú đấm đủ làm sụp đổ ngôi biệt thự.



Một đường kiếm có thể bổ đôi quả núi!



Vân Huyền Thương Không rất tự tin, một kiếm chém xuống của ông ta tuyệt đối có thể khiến Trần Bát Hoang tàn tật vĩnh viễn, hai chân chỉ có thể quỳ lết, đau đớn chẳng thiết sống.



Quả nhiên.



Trần Đức đẩy nhanh tốc độ, nhanh hơn rất nhiều so với thứ đang rơi xuống hai chân mình, không đầy một giây, lưỡi kiếm chỉ còn cách Trần Đức trong gang tấc.



Nhưng mà…



Ngay lúc đó…



Đột nhiên, thân thể Trần Đức biến mất vào không khí.



“Rầm!”



Gần như cùng lúc, lưỡi kiếm của Vân Huyền Thương Không chém vào khoảng không, thay cho thân thể của Trần Đức, một mảng tường biệt thự bị chém nát!



Rào rào!



Một khe hở nứt ra trên tường, không ngừng lan rộng, cả ngôi biệt thự run lên.



“Đâu rồi?”, Vân Huyền Thương Không rút thanh kiếm ra chưng hửng



Rốt cuộc là chuyện quái gì xảy ra vậy?



Trần Bát Hoang đâu?



Đi đâu rồi?



“Ông già, tôi ở đây!”



Trong lúc ông ta đang hoang mang, ở vị trí không xa sau lưng, Trần Đức hiện ra từ trong không khí, cả người rịn mồ hôi lạnh.



Xuất hiện cùng lúc với Trần Đức còn có cả Hồng Y!



Hồng Y sắc mặt tái xanh, thân thể run rẩy, trông có vẻ vô cùng, vô cùng suy nhược.



Mới rồi chính là Hồng Y cứu Trần Đức!



Cô sử dụng thuật ẩn thân, khó khăn lắm mới đẩy được Trần Đức ra chỗ khác, tuy cứu được mạng, nhưng cô gần như đã sử dụng hết linh khí của mình, ngay cả bản thân cũng không còn ẩn đi được nữa, không thể không hiện ra.



Trần Đức được cứu, đồng thời tay phải cầm Long Ngâm, chủ động bổ một nhát trí mạng về phía Vân Huyền Thương Không một cách cuồng bạo, hung mãnh.



“Con sâu cái kiến mà cũng muốn trèo cao tranh đoạt sao? Đúng là chán sống!”, Vân Huyền Thương Không phóng kiếm, trong nháy mắt, cả ngôi biệt thự rùng rùng rung chuyên, cát đá mù mịt, ông ta một lần nữa chém về phía Trần Đức.



“Choang!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK