Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, Long Ngâm và trường kiếm va chạm tóe lửa, hệt như hai tảng thiên thạch đâm sầm vào nhau, âm thanh chát chúa vang vọng bốn phía.



Lâm Đồng Vĩ, Diêu Ý Hàn, Lâm Dao cùng một số người thường nhà họ Lâm đều bị chấn động đến chảy máu lỗ tai. Ai nấy hốt hoảng biến sắc, hết thảy vật dụng trong đại sảnh lúc này đồng thời vỡ nát.



Tay phải Trần Đức tê rần, kêu rắc rắc, xương cốt nứt vỡ, trực tiếp biến dạng, dưới áp lực của thanh kiếm bị xoắn vặn với mức độ mà người thường không thể chịu nổi.



“Uỳnh!”



Hai chân của anh dường như phải chịu dựng một lực mạnh đến điên rồ, dưới ngọn Ngũ Hành Sơn đó, toàn bộ đều như chìm sâu vào đất, ống quần rách nát, da thịt bị xé toạc, máu thịt nhầy nhụa.



Vân Huyền Thương Không ra tay quá mạnh, với thực lực hiện tại của Trần Đức, muốn kháng cự lại toàn bộ sức lực của ông ta chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, anh cảm thấy xương khớp toàn thân sắp gãy nát ra đến nơi.



Về phần Vân Huyền Thương Không.



Ông ta vẫn ngạo nghễ đứng trên cao, vạt áo phất phơ lay động: “Ranh con, mày dám đối đầu trực diện với kiếm của tao, lại còn đỡ được, kể ra cũng rất không tồi, nói thật lòng, mày là người đầu tiên đỡ được chỉ với thực lực của Thông Mạch kỳ, cả tao đây cũng phải khen ngợi một câu!”



“Nhưng đáng tiếc, mày giết nhầm người rồi!”



“Mày trăm lần không nên triệu lần không nên, không nên giết Tạ Phương Kiệt!”



“Đó là đứa con trai duy nhất của tao!”



Vân Huyền Thương Không hai mắt vằn tia máu đỏ ngầu, đã từng tuổi này, ông ta chẳng thể có con được nữa, Tạ Phương Kiệt chết đi, huyết mạch của ông ta cũng coi như đứt đoạn!



“Đỡ được một kiếm của tao, nhưng tao không tin mày có thể đỡ được kiếm thứ hai!”, Vân Huyền Thương Không trầm giọng dữ tợn, mắt nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang, hệt như một con sư tử đang điên giận, đầu tóc bạc trắng dựng lên tua tủa.



“Ha ha…”



Đột nhiên…



Trần Đức mặt mày đang nhợt nhạt bỗng nhếch mép cười, nụ cười kỳ quái nhưng lại rất đẹp, anh cũng nhìn lại Vân Huyền Thương Không chằm chằm: “Kiếm thứ hai hả ông già? Ông tưởng ông còn ra tay được sao?”



“Cái gì?”



Vân Huyền Thương Không không hiểu ý Trần Đức, vô thức giơ kiếm lên hươ huơ.



Nhưng mà…



Ngay chính lúc đó.



Tay ông ta run lên bần bật.



Trong một tích tắc, linh khí trong cơ thể trở nên cực kỳ hỗn loạn, cả cánh tay ông ta hoàn toàn mất khống chế, mất cảm giác, năm ngón tay nhũn ra.



Thanh kiếm vốn đang cầm rất chặt, thoáng cái rơi xuống.



Rơi xuống đất, nghe một tiếng ‘keng’.



Vân Huyền Thương Không ngơ ngác, thảng thốt nhìn hai tay mình: “Chuyện… chuyện gì thế này?”



Vân Huyền Thương Không vô cùng kinh ngạc, sau khi đánh rơi kiếm, tay ông ta mới hồi phục tri giác, nhưng giờ này phút này, hai tay ông ta lại có máu bầm đen lan ra một cách đáng sợ.



Ông ta phát hiện mình không thể nào vận linh khí trong người được nữa, chỉ vừa mới đề khí một chút, hai tay ông ta đã bủn rủn, không kiểm soát được.



“Gia chủ, mặt…”, Vân Trần Tùng mặt mày tái ngắt sợ hãi, nhìn Vân Huyền Thương Không trừng trừng.



Lúc này, mặt của ông ta cũng giống như cánh tay, máu bầm đen kịt lan rộng, nhìn còn khó coi hơn cả xác chết, đồng thời, Vân Huyền Thương Không cũng cảm thấy buồn nôn trong lồng ngực, khạc mạnh ra một vũng máu đen.



“Độc, trúng độc rồi!”, Vân Huyền Thương Không sống sáu bảy chục năm, nhìn máu đen đầy đất, ông ta rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Nhưng mà…



Ông ta hoàn toàn không biết Trần Đức hạ độc mình lúc nào!



“Rắc rắc!”



Trần Đức nhổ chân ra khỏi nền đất, tay phải của anh đã gãy đến biến dạng, tay trái vẫn đang cầm Long Ngâm, chăm chú nhìn Vân Huyền Thương Không: “Ông già, không phải ông muốn bồi thêm một kiếm à? Đâu thử tôi xem nào!”



Trần Bát Hoang bước từng bước đến gần Vân Huyền Thương Không.



Vân Huyền Thương Không hoảng sợ, không ngừng thối lui, trong mắt đầy kinh hoàng, khiếp hãi, lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy mình đến gần cái chết đến thế.



Ông ta không hiểu, ông ta thắc mắc, ông ta ngơ ngác.



Mắt nhìn Trần Đức không chớp, sợ hãi cực độ.



Có làm sao cũng không ngờ Trần Bát Hoang lại hạ độc!



Thậm chí, từ đầu đến cuối ông ta đều không biết Trần Bát Hoang đã hạ độc bằng cách nào!



Ông ta nổi da gà đầy người, sợ hãi từ tận đáy lòng.



“Ngăn nó lại, mau ngăn nó lại!”, Vân Huyền Thương Không điên cuồng gào thét.



“Vâng!”



Vân Trần Tùng dẫn theo hai tên cao thủ Thông Mạch kỳ cao cấp hóa thành hư ảnh, tiếp tục tấn công Trần Đức.



Nhưng mà…



Bọn chúng quá yếu!



Trần Đức cũng biến mất, ánh kiếm lóe sáng.



Hai gã cao thủ Thông Mạch kỳ cao cấp, một kẻ bị đâm vào ngực rạch nát tim, một kẻ bị một lỗ lớn xuyên thủng tim.



Vân Trần Tùng bị chặt đứt hai chân bằng một nhát gọn ghẽ, lảo đảo ngã quỵ, hoàn toàn tàn phế!



Từ khi bọn chúng ra tay cho đến khi gục ngã chỉ chưa đầy mười giây đồng hồ, từ đầu đến cuối, kiếm của Trần Đức đều chưa kịp dính một giọt máu nào.



Trần Đức tiếp tục bước tới.



Từng bước từng bước đến trước mặt Vân Huyền Thương Không, thanh Long Ngâm trong tay lạnh lẽo khiếp người.



Độc trên người Vân Huyền Thương Không đã xâm nhập vào xương tủy, vô cùng đáng sợ, ông ta không còn cách nào vận linh khí được nữa, lúc này chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí chỉ là một kẻ tàn phế, lão nhược, ngay cả người bình thường còn không bằng.



Trời ơi…



Vân Huyền Thương Không ai oán trong lòng.



Ông ta dường như đã dốc toàn bộ những nhân vật thực lực mạnh nhất của nhà họ Vân, nhưng những kẻ đó đều chết sạch trong tay Trần Đức!



Nhìn máu me, xác chết la liệt dưới đất.



Vân Huyền Thương Không vô cùng, vô cùng ân hận, không còn những người này, nhà họ Vân bọn họ từ nay về sau hoàn toàn chìm xuống đáy vực.



Ông ta không dám tưởng tượng tương lai nhà họ Vân sẽ đi về đâu…



Rốt cuộc… rốt cuộc… Trần Bát Hoang rốt cuộc đã hạ độc gì?



“Phụt!”



Lồng ngực quặn lên nôn ra, lại một vũng máu, máu càng lúc càng đen sẫm, cả người Vân Huyền Thương Không cũng đổi màu.



Trần Đức bước đến gần Vân Huyền Thương Không, nắm lấy Long Ngâm, cánh tay trái còn nguyên vẹn siết chặt đốc kiếm giương lên, hướng về phía Vân Huyền Thương Không.



Vân Huyền Thương Không không dám chống trả, thậm chí không dám nhúc nhích!



Chỉ cần Trần Bát Hoang muốn, thì lập tức ông ta sẽ mất mạng chỉ với một cái tát!



Ngoài việc cả người run lẩy bẩy, ông ta hoàn toàn không dám làm gì!



Hai mắt ông ta trợn trừng nhìn Trần Đức rút ra một cây kim bạc rất dài từ trong ngực áo!



Cây kim màu đen, dài và mảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK