Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bát Hoang, em không sao”, Tiêu Mạn Y lắc đầu.



“Bát Hoang, bọn họ rốt cuộc là ai vậy, giết nhiều người thế là phạm pháp đấy…”, Trương Ngọc Tiên đến lúc này vẫn còn ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.



Hà Đồn cũng không khác, nhưng ít nhất anh ta cũng hiểu mang máng chút đỉnh, lần này hai mẹ con bị dọa không nhẹ.



“Dì Trương à, cháu nhờ người đưa dì đi điều trị trước nhé, chuyện lần này… mai mốt cháu sẽ từ từ giải thích cho dì”.



Trần Đức khích lệ tinh thần cho Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn, Trương Thiên Dương gọi Quan Hổ đến, nhanh chóng đưa mọi người đi, ai cần trị thương thì trị thương, cần chữa bệnh thì chữa bệnh.



Không thể không nói, Trương Thiên Dương sắp xếp rất ổn thỏa, chuyện ồn ào cũng nhanh chóng kết thúc, ông ta cũng bảo Quan Hổ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, mọi người vừa đến, lập tức có quần áo mới tinh để thay, được điều trị tới nơi tới chốn.



Trần Đức tắm rửa xong cũng thay quần áo mặc nhà sạch sẽ, ngoại trừ lúc đi tắm, Hồng Y vẫn luôn ở bên cạnh anh một bước không rời.



“Tôi muốn hỏi cô một việc”, Trần Đức nhìn Hồng Y: “Trước đó cô làm thế nào mà có thể từ hư không đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kỳ Hàn vậy?”



“Đơn giản thôi, là thế này…”, Hồng Y bước một bước lên phía trước, cả người giống như bị ẩn đi, hoàn toàn biến mất!



“Ra là vậy…”



Hai mắt Trần Đức nóng lên, thấu thị nhãn mở ra, lúc này mới nhìn thấy một khung xương hiện diện trước mặt anh, nhưng bộ xương này không phải màu trắng, mà là lốm đốm đen, cho thấy tình trạng trúng độc vô cùng rõ ràng.



“Còn tưởng cô biết tàng hình cơ chứ”, nhìn thấy bộ xương, Trần Đức quét mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Thì ra chỉ là thuật ẩn thân thôi, nhưng mà… hoàn hảo thật đấy, cô cứ ẩn thân như vậy đi, không có chuyện gì thì đừng ra mặt”.



Thuật ẩn thân của Hồng Y có thể nói là rất hoàn hảo, nếu như không phải anh có đôi mắt đặc biệt thì rất khó, cực kỳ khó phát hiện ra, cô cứ tiếp tục ẩn mình như thế, có lẽ vào những lúc quan trọng sẽ gặt hái được những hiệu quả vượt ngoài mong đợi.



“Ừm”.



Hồng Y nhẹ giọng đáp, cũng không nói thêm lời nào, vốn cô ta chỉ có ý muốn để Trần Bát Hoang chữa bệnh cho mình, và cũng chỉ đồng ý đi theo anh một tháng mà thôi.



Sau một tháng, tất nhiên cô sẽ đi.



“Các vị, từ bây giờ, mọi người sẽ ở lại đây nhé”, Trương Thiên Dương đang nói chuyện với đám người Đàm Thu trong đại sảnh, vốn có EQ cực kỳ cao, bất kể là anh chị thế giới ngầm như Tiêu Mạn Y hay là dân thường như Hà Đồn, ông ta đều có thể dễ dàng giao tiếp, cũng như tập hợp vào chung một nhóm.



Chỉ trong chốc lát, ông ta đã thay Trần Đức giải thích thỏa đáng mọi việc, gần như đã trở thành bằng hữu của tất cả.



Trần Đức đến đại sảnh, liền lấy ngân châm ra, giúp mọi người điều trị, kê toa bốc thuốc.



Cũng may ngoài Trương Thiên Dương, nhóm người Hà Đồn và Đàm Thu đều không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da một chút, sơ cứu một chút rồi nghỉ ngơi vài ngày là ổn.



Đàm Thu là ổn nhất, vẻ như không hề sứt mẻ gì, hùng hồn nói: “Anh Bát Hoang, cứ nghĩ đến mấy chuyện anh vừa làm hồi nãy là thấy ngầu cực!”



“Lo mà dưỡng thương đi, đến khi cậu khỏe lại, tôi sẽ giúp cậu mạnh lên, trở thành võ giả”, Trần Đức lại quay sang Hà Đồn: “Hà Đồn, còn anh nữa, nhớ phải chăm chỉ luyện tập, đến khi chân anh khỏi rồi, nếu anh đồng ý, anh cũng có thể trở thành võ giả!”



“Thật sao?”



“Thật á?”



Đàm Thu, Hà Đồn hầu như đồng thanh thốt lên.



Ngày hôm nay, sức mạnh của những vị ngồi chiếu trên, cả Hàn Huyền Tông cùng với Trần Đức, Kỳ Hàn, Hồng Y quả thực khiến ai nấy đều kinh ngạc quá đỗi.



Là đàn ông, có ai lại không muốn mình trở nên mạnh mẽ?



Bọn họ cũng hy vọng một ngày nào đó được trở nên hùng mạnh như Trần Đức.



“Tất nhiên rồi”.



Trần Đức quả thực muốn tất cả bọn họ trở thành võ giả, ít nhất họ có thể tự bảo vệ mình, không gặp phải những chuyện như hôm nay nữa.



“Bát Hoang à, em đi trước nha, lần nay bang hội bị thiệt hại nặng nề quá, em phải về xử lý”, Tiêu Mạn Y đứng dậy tạm biệt, Trần Đức nhờ Trương Thiên Dương sai người đưa cô trở về.



Đàm Thu, Hà Đồn, Trương Ngọc Tiên thì ở lại chỗ của Trương Thiên Dương, dù sao bọn họ cũng là người bình thường, căn cơ hồi phục có hạn.



Sắp xếp xong hết thảy, Trần Đức cũng xoay người rời đi.



Vừa ra đến cổng.



Ngay lúc đó, đôi đồng tử của Trần Đức căng ra, anh phát hiện điều gì đó.



Ở phía xa, một đôi mắt lạnh như băng đang trừng trừng nhìn anh, đôi mắt nọ u ám, khinh thị, và lạnh lẽo cực độ, chỉ cách anh chừng trăm mét.



Trần Đức liếc ngang, ánh mắt đó liền biến mất, khi anh bước đến đó thì hoàn toàn không phát hiện ra ai cả.



“Là ai?”



Trần Đức nhíu mày, trầm tư mặc tưởng.



Chẳng lẽ là những kẻ có liên quan đến bố mẹ anh, liên quan đến vụ tàn sát anh em anh?



Trần Đức một bụng thắc mắc, nếu như là những kẻ đó, một khi đã đến tại sao không ra mặt?



“Có lẽ đã đến lúc nên chủ động điều tra”.



“Cậu Trần!”



Lúc đó, Kỳ Hàn tìm thấy Trần Đức: “Cậu Trần, chuyện ở nhà họ Hàn đã xử lý xong, cậu cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, trong địa bàn Hoa Bắc, bất kể xã hội thượng lưu hay là những người có địa vị cao quyền thế lớn đều không ai dám làm gì cậu nữa”.



“Ừm, sắp tới đây tôi phiền anh một việc, hãy dùng năng lực của anh giúp tôi điều tra xem chất liệu vải này xuất xứ từ đâu là nhiều nhất”, Trần Đức lấy từ trong người ra một mảnh vải khá lớn: “Bất kể có điều tra được hay không, anh cũng phải giữ mảnh vải này nguyên vẹn”.



Mảnh vải này anh xé ra từ tấm tã lót mà chú Hà để lại cho anh, cũng chỉ có một mảnh đó, còn lại anh đã thiêu hủy hết.



“Cậu Trần, mảnh vải này hoàn toàn không cần điều tra, toàn bộ Hoa Hạ này chỉ có một nơi có thể dệt ra nó mà thôi”, cầm lấy mảnh vải, Kỳ Hàn chỉ cần liếc sơ là lập tức khẳng định.



“Loại vải này chỉ duy nhất một phường vải ở tỉnh Thượng Võ sản xuất được”.



Kỳ Hàn chắc chắn như đinh đóng cột: “Nhưng mà, mảnh vải này chắc cũng khá lâu rồi, bây giờ vải do phường vải đó sản xuất chất lượng cao hơn rất nhiều”.



“Tỉnh Thượng Võ?”, Trần Đức hỏi: “Chỉ có ở tỉnh Thượng Võ sản xuất được thôi à?”



“Tất nhiên rồi, chỉ có một phường vải ở tỉnh Thượng Võ sản xuất được, không chỉ vậy, nó cũng chỉ chuyên cung cấp cho những gia tộc mai danh ẩn tích, giá trị rất cao, mặc vào mùa đông ấm áp mùa hè lại mát mẻ”.



Kỳ Hàn thắc mắc: “Cậu Trần, cậu điều tra về nó làm gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK