Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc đó nhà họ Lâu tao muốn điều tra được mày cũng không khó!”



“Cho nên kể cả bây giờ bọn họ không đến kịp, không thể lập tức liên lạc được với họ, nhưng với thân phận của cậu đây cũng không phải đám kiến như mày có thể giết được, hiểu không?”



“Hiểu rồi”.



Trần Đức gật đầu.



Lâu Vạn Xuân không thể đến đây ngay lập tức, anh thấy hơi đáng tiếc, nhưng bây giờ ông ta không thể xuất hiện cũng tốt, với thực lực hiện tại của anh chưa chắc là đối thủ của Lâu Vạn Xuân.



Dù sao



Cháu nội của ông ta đã là cảnh giới đỉnh phong Linh Hải, bản thân ông ta phải cường mạnh đến mức nào đây?



Anh vẫn cần thời gian.



“Ha ha, nếu đã hiểu rồi mà còn không đỡ cậu đây đứng lên, sau đó tự chém hai chân đi?”, Lâu Tinh Hải hơi sốt ruột.



“Anh Trần, hay là tha cho anh ta đi!”, lúc này, Đạm Đài Nguyệt lo lắng nói: “Bây giờ chúng ta rời khỏi đây, bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta!”



Với tình thế hiện tại, Trần Đức đúng là không thể giết Lâu Tinh Hải, nhưng anh cũng không cần thiết phải tự chặt hai chân, giao Ưng Thanh Vũ ra!



Chỉ cần rời khỏi đây,



Tất cả đều có thể!



“Không”.



Trần Đức lắc đầu, phủ quyết đề nghị của Đạm Đài Nguyệt.



Anh không muốn rắc rối như vậy.



“Ha ha, rất tốt, nhóc con, mày rất thông minh, với thực lực của cậu đây, sau khi hồi phục, cho dù mày trốn đến chân trời góc bể, cậu đây cũng có thể giết mày!”, Lâu Tinh Hải vừa cười nhạo vừa dữ tợn.



“Đúng, tao cảm thấy… diệt tận gốc hậu họa thì tốt hơn”.



Trần Đức khẽ động môi, thản nhiên nói như sét đánh vang lên bên tai mọi người.



Cái gì?



Anh… muốn giết Lâu Tinh Hải?



“Nhóc con, mày dám giết cậu Lâu, mày sẽ gặp hậu quả khôn lường!”, Lương Khâu lên tiếng, quát nói: “Cậu Lâu chết thì không chỉ có mày, mà tất cả những người có liên quan đến mày đều phải chôn sống theo cậu ấy!”



Trần Đức cau mày.



Bình thường anh sẽ không so đo với loại người như ruồi nhặng, nhưng nếu ruồi nhặng cứ vo ve mãi không ngừng, anh sẽ không ngại mà đập chết!



Sau đó,



Trực tiếp lột dạ ném đi!



“Phập!”



Gần như cùng lúc, cổ họng của Lương Khâu trực tiếp xuất hiện một cái lỗ máu, hắn ta cuộn cổ họng dường như muốn nói, nhưng vừa há miệng thì máu tươi chảy ra.



Chưa đến ba giây.



Hắn ta ngã xuống chết tại chỗ, không còn hơi thở!



Mậu Danh bên cạnh hắn ta ngẩn người, vốn định lên tiếng nói, lúc này cảm thấy cổ lạnh toát, nghẹn họng, một chữ cũng không nói ra được.



Lâu Tinh Hải vừa nãy còn ngạo mạn hống hách, giờ thì run lên bần bật, toàn thân từ trên xuống dưới như bị dội gáo nước lạnh, lạnh đến cùng cực!



Cái chết của Lương Khâu chứng minh một chuyện!



Tên trước mắt muốn giết hắn!



“Nhóc con, chẳng lẽ mày không biết thân phận của cậu đây hả mà còn dám giết tao? Ông nội tao là Lâu Vạn Xuân, người canh giữ Côn Luân Hư!”



Hắn hoảng loạn gào lên, nổi lên cơn giận dữ yếu đuối: “Mày giết tao, thì cũng sẽ phải chết không có chỗ chôn thân!”



Hắn vừa xé giọng gào lên, vừa sợ hãi, lùi lại phía sau muốn bỏ chạy.



Nhưng,



Hắn bị thương quá nặng!



Một đòn vừa nãy của Trần Đức, chỉ khiến hắn không chết mà thôi!



Với tình trạng thương nặng, hắn muốn cử động cũng là điều vô cùng xa xỉ. .



“Thân phận của mày, tao biết rõ cũng hiểu rất rõ”, khóe miệng Trần Đức cong lên.



“Thế mà… mày còn giết… giết tao?”, Lâu Tinh Hai lắp bắp run lên: “Mày không sợ sao?”



“Thứ nhất, từ khi được sinh ra đến nay, tao làm việc chưa từng sợ bất cứ điều gì”.



“Thứ hai, trên thế giới này không chỉ có mày mới có thân phận, tao… cũng có!”



Trần Đức cúi người nhìn hắn, giọng điệu bình thản.



“Mày mà có?”, Lâu Tinh Hải, bao gồm Mậu Danh, Ưng Thanh Vũ, Đạm Đài Nguyệt cũng kinh ngạc.



Chẳng lẽ anh cũng có bối cảnh cường mạnh?



Lập tức,



Mọi người cảm thấy cũng rất có khả năng này.



Thực lực của Trần Đức bày ở đó, nếu không có bối cảnh cường mạnh, làm sao anh còn trẻ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy?



Một quyền đánh gục Lâu Tinh Hải đỉnh phong Linh Hải!



Phóng mắt nhìn khắp Côn Luân Hư, thực lực cấp đó cũng là vô cùng mạnh!



“Đúng, tao cũng có, hơn nữa, tao có thể nói cho mày biết, mày nghe rõ đây…”



Trần Đức thú vị nói: “Tao họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”



“Bình thường…. người ta đều gọi tao là Trần Bát Hoang”.



Khi Trần Đức lên tiếng, nói rõ từng chữ họ tên của mình, Lâu Tinh Hải ở dưới đất tỏ vẻ nghi ngờ.



Đám người Mậu Danh, Ưng Thanh Vũ, Đạm Đài Nguyệt cũng nghi ngờ, họ vốn tưởng Trần Đức sẽ nói ra thân phận kinh người thế nào.



Nhưng anh lại chỉ nói ra tên mình?



Chỉ một cái tên thì có gì đáng sợ?



Họ không hiểu.



Trần Đức bị ngốc hả? Đúng là kỳ lạ.



Nhưng.



Rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lâu Tinh Hải biến sắc, hình như hắn nghĩ đến điều gì, dần dần, dần dần trở nên cứng đờ.



Sau đó,



Sắc mặt của Lâu Tinh Hải trở nên sợ hãi, hoảng loạn.



Cái tên Trần Bát Hoang, có một lần ngẫu nhiên hắn nghe Lâu Vạn Xuân nói đến.



Hắn không biết nhiều lắm.



Nhưng biết rõ,



Trần Bát Hoang và nhà họ Lâu hắn là kẻ thù không đội trời chung!



Mối thù không đội trời chung mãi mãi không thể hóa giải!



Đã là kẻ thù, vậy thì… Trần Bát Hoang sẽ sợ bố của hắn, sợ ông nội hắn ư?



Câu trả lời rất rõ ràng!



Cho nên,



Lâu Tinh Hải hoàn toàn sợ hãi, bóng đen của cái chết lại bao trùm lấy hắn lần nữa.



Lần này, hắn còn không thốt nổi lên lời, kinh hãi sợ sệt, nhìn chằm chằm Trần Đức, lòng hối hận.



Sớm biết… sớm biết thế thì hắn phải hỏi tên của đối phương trước!



“Đã biết rõ thân phận của tao, vậy thì mày… có thể chết rồi!”, Trần Đức ôn tồn nói, sau đó nhấc chân ép xuống.



“Bành!”



Chân của anh trực tiếp dẫm xuyên tim của Lâu Tinh Hải



Lâu Tinh Hải còn không hự hự được một tiếng.



Thì đã chết hoàn toàn!



Lâu Tinh Hải lại chết như vậy!



Cháu nội của người canh giữ Côn Luân Hư, Trần Đức lại… lại không chút nể tình, nể mặt, trực tiếp giết chết!



Mậu Danh, và đám người đi theo anh ta, và cả tổ cô của Đạm Đài Nguyệt trực tiếp đứng sững người như đóng cọc, không nhịn được nuốt nước miếng, nỗi hoảng sợ trong lòng không lời nào tả xiết.



Chỉ cảm thấy dường như mình ở trong hầm băng, toàn thân lạnh đến thấu xương, run bần bật.



“Hai người chúng mày, tự hủy kinh mạch, đan điền!!”, ngay sau đó, Trần Đức lướt nhìn Mậu Danh và đám người đi theo anh ta với ánh mắt u ám.



Toàn thân Mậu Danh run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK