Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời, có người xông về phía Lục Thư Tuyết!



Chỉ cần giết chết Lục Thư Tuyết, thì Quỷ lùn Hắc Vân sẽ nhận được phần thưởng, bọn họ cũng sẽ nhận được!



Nhưng mà…



Sự thật lại rất tàn nhẫn, vô cùng vô cùng tàn nhẫn!



Trần Đức nhảy lên một bước, thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh, xông thẳng vào giữa đám đông với tốc độ nhanh gấp 10 lần, trong tay, thanh Long Ngâm lóe lên ánh sáng như tuyết trắng chói lóa, hệt như một vệt sáng mảnh mai ưu nhã xoẹt ngang thân thể bọn họ.



Máu tươi bắn lên, thân người ngã xuống.



Không tới nửa phút.



Ba bốn chục người đều chết sạch.



Chung quanh Trần Đức thây chất thành núi.



Trên cơ thể, chân tay những xác chết ấy, không hề thấy dù chỉ một vết máu nào!



“Á!”



Bên cạnh.



Lục Phúc sợ đến nỗi hét lên một tiếng, nhảy dựng lên rồi ngã ngồi xuống đất, mặt mày đỏ bừng, suýt chút nữa chết ngất, chẳng khác nào gặp ma, hai mắt tràn ngập sợ hãi như đang nhìn thấy Tu La địa ngục.



“Này… này… này…này…”



Lục Phúc gần như không thở nổi, trong nháy mắt như già đi mấy chục tuổi, gương mặt già nua tái mét đầy sợ hãi và kinh ngạc, đôi đồng tử dán chặt lên những xác chết, cả người run rẩy, tê dại, hai cánh môi không ngừng mấp máy: “Này… này…”, nửa ngày cũng không nói thêm được chữ thứ hai.



Nỗi sợ hãi của ông ta, dùng ngôn ngữ cũng khó lòng nói hết, đầu óc đặc quánh như thể trái đất nổ tung, ầm ầm mù mịt.



Đó chính là Quỷ lùn Hắc Vân cùng đoàn cận vệ binh khét tiếng của gã cơ mà.



Cả bọn vây đánh hội đồng, vậy mà không trụ nổi một phút trong tay Trần Bát Hoang!



Thực lực của anh rốt cuộc đáng sợ, đáng sợ tới mức nào?



Lục Phúc hoàn toàn không dám nghĩ đến.



Lúc này, ngoại trừ chấn động ra, ông ta chỉ còn sợ hãi, kinh khiếp và ân hận.



Nhớ lại trước đó, ông ta một mực coi vị võ giả đến từ thế tục kia chẳng ra gì như thế nào, cho rằng anh chỉ là rác rưởi, ngông cuồng hoang tưởng không tự biết thân biết phận, tóm lại là không vừa mắt Trần Đức một chút nào.



“Chát!”



Ông ta tự vả vào mặt mình đau điếng, cảm thấy một bên má nóng rực như xát ớt, ông ta biết đây không phải là nằm mơ mà là sự thật.



Rác rưởi, không biết thân biết phận, không phải là Trần Đức, mà là ông ta, Lục Phúc!



Sống trên đời 90 năm, lần đầu tiên Lục Phúc cảm thấy mình quá đỗi quá đỗi nực cười.



“Cậu… cậu Trần…”



Trần Đức còn chưa tìm ông ta, ông đã đã tự chủ động, giống như một con chó bò tới bên chân anh: “Cậu Trần, xin… xin tha mạng, tôi sai rồi, trước đây là tôi mắt chó nhìn người thấp, cậu Trần…”



Lục Phúc không ngừng dập đầu, van xin, gương mặt già nua nửa trắng bệnh nửa vàng ệch, thần sắc tiều tụy, thái độ đối với Trần Bát Hoang trong nháy mắt thay đổi 360 độ.



“Ông già, cút đi, từ nay về sau tuyệt đối đừng để tôi nhìn thấy, cũng đừng xuất hiện trước mặt cô Lục đây, nếu không, ông chết chắc”, Trần Đức liếc ông ta.



Việc bảo vệ Lục Thư Tuyết, lão già này không có công lao cũng có khổ lao, mặc dù đã phản bội Lục Thư Tuyết, nhưng nếu giết ông ta thật, thì với tính cách của Lục Thư Tuyết, cô ta sẽ rất đau lòng.



Bởi vậy.



Trần Đức cũng lười xử lý ông ta.



“Dạ, cậu Trần, cảm ơn cậu Trần, trước khi đi, tôi cầu xin cậu nhất định, nhất định phải bảo vệ cô chủ đàng hoàng!”, Lục Phúc nhìn Lục Thư Tuyết thật sâu, tiếp tục kính cẩn dập đầu với Trần Đức, sau đó quay người chạy mất dạng.



“Con người… đúng là mạnh mẽ thật đấy nhỉ, hiện thực!”, Trần Đức chép miệng lầm bầm.



Từ đầu đến cuối, Lục Thư Tuyết đều trong trạng thái ngơ ngác chấn động, bộ não cô ta gần như sắp ngừng hoạt động rồi, trong đầu óc và đôi mắt xinh đẹp lúc này chỉ toàn có bóng dáng cao lớn của Trần Đức, cô ta ngơ ngẩn say mê nhìn anh không chớp.



Cô ta hoàn toàn không dám tin, một người qua dường tự nhiên xuất hiện lại có thể mạnh mẽ như vậy, mạnh đến nỗi vượt quá nhận thức của cô ta.



Trước đó, cô ta vẫn luôn cảm thấy con người Trần Đức không tệ, có cam đảm, có trách nhiệm, nhưng khuyết điểm là ưa chém gió, chỉ là cô ta chưa từng nói ra suy nghĩ đó, từ đầu đến cuối anh vẫn dốc hết sức mình để bảo vệ cô ta an toàn.



Nhưng mà… nhưng mà…



Giờ phút này, nghĩ kỹ lại, kể từ khi Trần Bát Hoang xuất hiện đến giờ, không phải cô ta bảo vệ anh, mà là chính anh vẫn luôn bảo vệ cô ta, giữ gìn cô ta!



“Cậu Trần, chuyện của tôi đã xử lý xong, không biết sắp tới cậu muốn đi đâu, nếu được, tôi có thể đi cùng cậu không?”, Bộ Kinh Phong bước lên trước chủ động nói: “Dù sao tôi đi chuyến này ngoài việc trả thù cho người hầu thì cũng muốn cọ xát một phen”.



Trần Đức bây giờ quá xuất sắc, cũng quá bí ẩn, Bộ Kinh Phong muốn đi cùng để quan sát anh nhiều hơn, hầu mong học hỏi được chút ít kiến thức về phương diện võ học.



“Tôi đến Thiên Kiếm Phong giết người, nếu không ngại, anh cứ việc đi theo”, Trần Đức không từ chối.



“Thiên Kiếm Phong à, được, cũng lâu rồi chưa đến đó, không biết bây giờ có thể được hưởng chút uy lực của Thiên Kiếm Phong hay không”, Bộ Kinh Phong cười nói.



Tiếp theo, hắn bảo người hầu về trước, còn mình chuẩn bị đi theo Trần Đức một thời gian.



Lục Thư Tuyết vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa hoàn hồn, hôm nay mọi việc xảy ra đã vượt quá dự liệu của cô ta, trong một thời gian ngắn khó lòng mà tiêu hóa, nên vẫn ngu người đứng yên một chỗ.



“Cô Lục, cô không cần lo lắng, những người này đều bị tôi giết cả rồi, tiếp theo đợi tôi giải quyết xong chuyện ở Thiên Kiếm Phong, tôi sẽ đưa cô trở về”.



Trần Đức bước đến trước mặt cô ta nói.



“Được… Cảm ơn… Cảm ơn… anh Trần”.



Lục Thư Tuyết mơ mơ hồ hồ gật đầu, xưng hô với Trần Đức cũng bất giác thay đổi.



Ba người đi cùng nhau, trên đường đi, Trần Đức thật sự chỉ dẫn cho Bộ Kinh Phong về võ học một cách tỉ mỉ, mỗi lần như vậy, Bộ Kinh Phong đều có thu hoạch rất lớn, chỉ vọn vẹn nửa ngày, hắn đã có dấu hiệu đột phá!



Bộ Kinh Phong ngạc nhiên xen lẫn sung sướng, đồng thời càng cảm thấy tôn trọng, ngưỡng mộ Trần Đức.



Một ngày sau, ba người cuối cùng cũng tới gần Thiên Kiếm Phong.



Còn cách khá xa, nhưng đã nhìn thấy thấp thoáng một ngọn núi đơn độc cao ngất thẳng đứng, phải đến hai ba ngàn mét, trông như một thanh kiếm từ trên trời cắm xuống, xuyên sâu vào lòng đất, một mình đứng giữa bình nguyên bằng phẳng, sừng sững chót vót, nhẵn bóng không một chỗ đặt tay.



“Có người nói khoảng ngàn năm trước, Thiên Kiếm Phong do một thanh kiếm từ trời rơi xuống mà thành, trên đỉnh núi có một thứ năng lượng gọi là Tư Chỉ Lực, Tư Chỉ Lực này có thể giúp người ta rèn luyện gân cốt, nâng cao thực lực, do đó, một số người gần đến kỳ đột phá sẽ đến đây rèn luyện, tu hành”, Bộ Kinh Phong biết Trần Đức đến từ thế tục, không hiểu rõ về Thiên Kiếm Phong, nên giới thiệu sơ qua cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK