Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức hít sâu một hơi, rồi lại thở hắt ra, anh đã hiểu rõ đại khái và dần lấy lại bình tĩnh: “Cô ở trong biển tâm thức của tôi thì có gì tốt? Còn nữa… rốt cuộc cô có lai lịch như thế nào?”



“Đương nhiên là bởi vì thể chất của anh thuộc tính hỏa, ở lại biển tâm thức của anh, tôi có thể rèn luyện thần trí của mình, đồng thời những tổn thương thần thức của tôi cũng dần được chữa trị… Tạm thời anh không hiểu được đâu, mà cũng không cần hiểu, sẽ không có lợi cho anh”.



“Chúng ta nói tiếp chuyện đỉnh Long Văn đi, nhóc à, nhóc tên gì đó? Chẳng lẽ nhóc định khiêng đỉnh Long Văn ra khỏi đây à?”



“Trần Đức, tự Bát Hoang”.



Trần Đức bình thản tiếp nhận tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt, tinh thần của anh đã hoàn toàn bình tĩnh, không còn chấn động, mà trở nên cực kỳ ổn định. Sau khi thờ ơ giới thiệu tên mình, anh nói tiếp: “Tôi cũng không định khiêng nó ra ngoài như vậy, nhưng muốn đem nó đi thì hình như… chỉ có thể làm thế. Tôi cứ thế khiêng ra ngoài thì sẽ sống không quá ba ngày ư? Có ý gì?”



“Ha ha, năm đó, cũng vì nó mà suýt nữa bổn cô nương đã đi đời nhà ma rồi. Lúc trước, có không biết bao nhiêu cao thủ ngấp nghé nó, không ngờ hôm nay lại làm lợi cho nhóc”, giọng Linh Lung tràn đầy u oán, có điều, đã nhiều năm trôi qua, cô ta đã sớm mất đi hứng thú. Chung quy thì cái đỉnh này cũng không thuộc về cô ta, xem như vô duyên, không thể miễn cưỡng được.



Quan trọng nhất là với trạng thái của cô ta hiện tại thì không thể nào sử dụng đúng tác dụng của đỉnh Long Văn được.



“Trần Bát Hoang, đặt hai tay của anh lên hai quai đỉnh”.



“Để làm gì?”, Trần Đức hỏi.



“Cứ làm theo lời tôi đi, bớt nói nhảm”, vốn Linh Lung có hơi bực bội, thế nên giọng điệu với Trần Đức cũng không mấy thân thiện.



Trần Đức cũng không thèm so đo với cô ta, anh giơ hai tay đặt lên hai quai đỉnh theo lời Linh Lung. Thoáng chốc, anh cảm nhận được một lực hút cực mạnh tuôn ra.



Tay của anh dính chặt vào cái đỉnh màu xanh tím kia.



“Mau vận chuyển linh khí”, giọng Linh Lung lần nữa vang lên.



Không đợi cô ta nói, Trần Đức đã điều động linh khí theo bản năng, hòng chống lại lực hút đáng sợ kia.



Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.



Cái đỉnh cao khoảng một thước trước mặt bất chợt biến mất.



“Việc này…”, Trần Đức nghẹn hòng nhìn trân trối, mặt anh lộ vẻ kinh hãi: “Cái đỉnh đâu rồi?”



“Ha ha, nhìn vào lòng bàn tay phải của anh đi”, Linh Lung nhắc nhở.



Nghe vậy, Trần Đức lập tức mở bàn tay ra thì thấy có một ấn ký Long Văn màu xanh mờ ảo, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.



“Nó ở trong tay tôi ư?”, Trần Đức nghi hoặc nắm chặt tay lại.



“Đúng vậy, chí bảo bực này lại bị một võ giả yếu ớt như anh lấy được, không biết đám người kia biết chuyện thì có tức đến mức hộc máu hay không nữa”.



Trong giọng nói của Linh Lung tràn đầy khao khát: “Tuy nhiên, hiện tại, đối với anh thì nó chỉ là một vật chứa mà thôi, có thể cất giữ đồ đạc. Anh có thể dùng ý thức tiến vào trong thử xem”.



Trần Đức thử thăm dò, quả nhiên, anh thấy bên trong là một không gian cực lớn, tựa như một thế giới khác vậy. Trong khoảng không mênh mông kia còn có một ít sách cổ, dược liệu khô héo, binh khí đã sắp bị phong hóa, …



Ngay khi nhìn thấy khoảng không gian này, Trần Đức chợt nhớ đến tình cảnh lúc anh đạt được truyền thừa Âm Dương Kinh. Khi đó, chẳng phải cũng có một không gian kỳ lạ như vậy sao?



Trần Đức lấy ra kiếm Long Ngâm, đặt vào lòng bàn tay.



Một suy nghĩ chợt lóe, ngay sau đó, kiếm Long Ngâm biến mất, tiến vào đỉnh Long Văn.



Lại một suy nghĩ vụt qua, kiếm Long Ngâm lần nữa xuất hiện.



Sau vài lần tập luyện, Trần Đức đã có thể sử dụng thành thạo không gian bên trong đỉnh Long Văn.



“Ha ha, khả năng lĩnh ngộ cũng không tệ lắm, ngoài ra, đợi đến khi anh đột phá lên Linh Hải kỳ, đạt tới tầng cuối cùng của Thiên Nguyên Tam Trọng, khi đó, đỉnh Long Văn sẽ có thêm tác dụng khác, là loại công năng rất hữu ích”, trong giọng nói của Linh Lung có vài phần tán thưởng.



“Công năng gì?”, Trần Đức tò mò hỏi.



“Bí mật!”



Linh Lung cười khẽ: “Đến lúc đó sẽ nói với anh, còn nữa… sau này khi muốn cùng tôi đối thoại, anh chỉ cần nói thầm trong lòng là được, không cần phải nói ra miệng như vậy”.



“Ừm!”



Trần Đức khẽ gật đầu, cảm thấy phấn chấn từ tận đáy lòng.



Chuyến đi Thiên Kiếm Phong này quả không uổng phí!



Không chỉ giết chết Phương Tâm Ngọc, thành công đột phá đến Linh Hải kỳ, hơn nữa còn ngoài ý muốn đạt được đỉnh Long Văn cùng với một cao thủ thần bí như Linh Lung. Quả thật là thu hoạch khá khẩm!



Trần Đức đột nhiên muốn uống vài ngụm rượu ăn mừng, đáng tiếc ở đây không có rượu.



Anh đã hạ quyết tâm, nếu có cơ hội, nhất định phải đặt thật nhiều rượu ngon bên trong đỉnh Long Văn mới được.



“Nếu tính không nhầm thì mình đã lên Thiên Kiếm Phong được ba, bốn tiếng gì rồi, chắc chắn mấy người Thư Tuyết rất sốt ruột”, chợt nhớ ra, Lâm Nhất không tiếp tục lãng phí thời gian, liền đi đến trước một bức tường, tung ra một đấm.



“Rầm!”



Ngay lập tức, bức tường vỡ nát, lúc này, Trần Đức đang ở vị trí cách mặt đất 2500 đến 2600 mét, bên ngoài lỗ thủng chính là vách núi.



Anh liếc nhìn xuống chân Thiên Kiếm Phong.



Kế đó…



Bước ra một bước…



Tung người nhảy xuống từ độ cao hơn 2000 mét.



Cùng lúc đó, bên dưới Thiên Kiếm Phong, Triệu Phong và đám võ giả của những gia tộc khác đang tuần tra khắp nơi, vừa đi vừa tán gẫu.



“Anh Triệu, theo anh thì khi nào Phương tiền bối mới xuống? Chúng ta phải đợi đến bao giờ?”, một gã võ giả phàn nàn. Cũng bởi vì Phương Tâm Ngọc còn chưa rời khỏi Thiên Kiếm Phong nên bọn họ mới phải chờ ở đây.



“Không biết, theo lý thì chắc sẽ nhanh thôi”, Triệu Phong nhẩm tính thời gian: “Ráng thêm chút nữa đi, nếu không nhầm thì có lẽ là hôm nay”.



“Hề hề, anh Triệu, theo anh thì Phương Tâm Ngọc có chết không? Có khi nào cái xác vừa được thu dọn kia là ông ta không?”, tên võ giả này nói đùa.



“Tiểu Đông, ý của cậu là Trần Bát Hoang còn sống, còn kẻ chết là Phương Tâm Ngọc à? Thôi đi, đừng có mơ!”, Triệu Phong trợn tròn mắt, sao người của gia tộc mình lại có loại suy nghĩ ngu ngốc vậy chứ?



“Hề hề, tôi chỉ nói vậy…”



Võ giả kia còn chưa dứt lời thì…



“Ầm!”



Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột ngột vang lên, dường như có thứ gì đó cực lớn bị va chạm, làm rúng động trời đất.



Cùng với đó, dưới chân Thiên Kiếm Phong, bụi mù tung bay, cát bay đá chạy, cây cối nghiêng ngả, dường như muốn nhấn chìm tất cả, không cách nào nhìn rõ được tình hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK